Truyện ngắn: Bụi đời lấp lánh
Đêm kéo đến trong vài phút. Bản nhạc vang lên chầm chậm, khác với trăm thứ âm thanh đang thi nhau hét lên phía ngoài cửa kính. Bụi không bay vào, bám rịt. Những giọt nước hắt lên ấy làm mọi thứ trở nên nhòa khoẹt, nham nhở.
Cào tay lên mái tóc khô cứng, thấy bụi bay lất phất. Dưới nền nhà, thay bằng thảm là bụi. Bụi lợt lờ, lấp lánh giữa những tia nắng hắt vào từ khe cửa gỗ ọp ẹp. Mắt hoa đi. Không phải vì đói. Ngày nghỉ nhích từng giờ mệt mỏi. Tôi bật tung cánh cửa sổ phía sau cố tìm chút không khí len lỏi qua khe hở của dãy nhà trọ với một bức tường gạch đỏ đã phủ màu rêu mốc thếch.
Tác giả: Dương Giao Linh
Giọng đọc: Thành Tuấn
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Nguyễn Trần Cường
Thời lượng: 23p57g
