Danh mục logo

Truyện ngắn Truyện ngắn

Truyện ngắn: Triệu view giá bao nhiêu

Truyện ngắn: Triệu view giá bao nhiêu

Lúc đó kênh của tôi bắt đầu được vào net. Nhớ lại vẫn còn phê pha đến sởn da gà ngày hai kênh liên tục cán mốc 1 nghìn người theo dõi, nghĩa là được bật quảng cáo, bắt đầu có thể đếm tiền. Nhưng ở đời chẳng có cái gì dễ xơi lại khơi khơi đến miệng mình như thế cả. Bạn không tin ư? Cứ làm đi rồi biết. Thế giới mạng là một sân chơi khốc liệt mà bạn phải nắm con át chủ bài trong tay mới tồn tại được. Mỗi lần tôi vốc nước tát vào mặt mình cho tỉnh ngủ tôi đều tự kỷ ám thị rằng tôi sẽ không thua trong cuộc chơi này, tôi chỉ có một con đường duy nhất là chiến thắng. Tự kỷ ám thị là một cái gì đó có sức mạnh ghê gớm. Bạn không tin ư? Cứ thử đi rồi biết.

Tác giả: Lệ Hằng
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà văn Đỗ Bích Thúy
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 19p04g

1 giờ trước Thêm vào danh sách
Truyện ngắn: Tiếng cú rơi đêm

Truyện ngắn: Tiếng cú rơi đêm

Sau mùa giáp hạt, thằng nhỏ cất tiếng khóc chào đời. “Thằng nhỏ khóc thấy cưng ghê. Nhìn cái mặt nó kìa, giống hệt anh!” - anh chồng tên Săn Cú Mèo nói vậy. Chị cũng ừ, nhưng nói không giống anh thì tội nghiệp. Biết là thấy không giống, nhưng cha con với nhau, nói không giống thì ngược đời quá. Mỗi lần nhìn thằng nhỏ, chị thấy lòng đau xót, như ai đó chơi ác lấy tấm lòng mình chà trên lộ đá.

Tác giả: Lê Quang Trạng
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Nguyễn Ngọc Thuần
Thời lượng: 19p35g

Truyện ngắn: Người săn côn trùng

Truyện ngắn: Người săn côn trùng

Mâm cơm dọn ra. Cái bếp than tổ ong để sát nồi cơm. Trên bếp là nồi canh cá đang lục bục sôi, mùi thì là hấp dẫn quá. Mâm cơm toàn rau. Vùng này, chỉ có rau là sẵn. “Đầu cá gì thế bà?”. Bà nguýt ông. “Đầu cá mè, sướng chưa?”. Ông sướng quá, tót lên cái ghế gỗ, kiễng chân với tay lên bàn thờ thỉnh xuống chai rượu. Chai rượu duy nhất còn lại đấy. Như thế gọi là hưởng lộc ông bà ông vải. “Mẹ mày có làm một chén không?”. Ông gạ gẫm. Người đàn bà trạc sáu mươi, gò má nhô cao như hai cái nút chai, chợt ửng lên như sắc hoa đào gặp nắng.

Tác giả: Tống Ngọc Hân
Giọng đọc: Tiến Tú
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Thúy Hằng
Thời lượng: 31p48g

Truyện ngắn: Đêm trắng

Truyện ngắn: Đêm trắng

Tôi về bến sông Trinh Nữ, trăng giữa tháng đã nhô lên khỏi đèo Eo Bát. Sương sớm tràn ra đồi Dâu, ùa vào trại Chuối như khói bay là là mặt đất và lập lềnh ngang gối chân. Chỉ một lúc nữa, đồng Cỏ và cả dãy Tam Điệp kia cũng nhập nhòa sương trắng. ở vùng bán sơn địa quê tôi cứ chập tối và mờ sáng thường hay có sương giăng; mùa đông hầu như tối nào cũng mù. Còn những đêm trăng lạnh, mờ đục, nền trời bàng bạc là sương giăng giăng trắng suốt đêm.

Tác giả: Sương Nguyệt Minh
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 28p31g

Truyện ngắn: Đỉnh Giăng Màn mây phủ

Truyện ngắn: Đỉnh Giăng Màn mây phủ

Lòng hồ mênh mông, bát ngát. Thuyền trôi như bay. Hoài ngồi ở đầu mũi thuyền nhìn dòng nước trong vắt. Lòng hồ này anh đã đi thuyền cả trăm lần, thuộc đến từng khúc quanh, từng con đường của những làng, những xã đã chìm sâu trong nước nhưng lần nào anh cũng nhận ra sự hiểu biết của mình về nơi này vẫn còn chưa đủ. Như một bức mành nào đó còn buông rũ che mờ tâm trí mỗi khi anh nghĩ về nó.

Tác giả: Trần Quỳnh Nga
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Lê Huy Quang
Thời lượng: 23p44g

Truyện ngắn: Người xa lạ

Truyện ngắn: Người xa lạ

Đừng nói là Phượng quen người đàn ông đó. Từ nhỏ tới giờ, số người Phượng quen biết tính được trên mấy đốt ngón tay. Đàn bà Phượng quen đã hiếm, đàn ông kiếm đâu ra ngoài mấy thằng con trai lộc ngộc cùng nhà tình thương với Phượng. Nay bỗng dưng mọc ra một người lạ hoắc lạ huơ tới nhất quyết tìm Phượng là cớ làm sao? Phượng đã cam đoan không quen ông ta sao ông ta còn đòi gặp Phượng cho bằng được? Họ hàng thân thích không phải, nợ nần tiền bạc, tình ái lại càng không. Vậy còn lý do gì để một người xa lạ lù lù xuất hiện đòi gặp mặt nói chuyện tay đôi với nhau đây? Mà ông ta cũng thuộc giống kiên trì hiếm có. Lần tìm tới công ty may chỗ Phượng làm, bám chốt tại quán trà của chị Hồng béo, ngồi mọc rễ, di thuốc nát cả mặt bàn suốt tuần lễ chỉ để hỏi dò thông tin về Phượng. Người đàn ông ấy lại còn có cả ảnh Phượng bé tý xíu cắt ra từ báo.

Truyện ngắn: Xe chưa về bến

Truyện ngắn: Xe chưa về bến

Chuyến xe cuối ngày khởi hành khi trời sắp tắt nắng. Người lên xe ai cũng mừng vì suýt nữa lỡ chuyến. Bến xe vắng teo, còn bao nhiêu người thì gom hết mà lên. Đừng có ai hỏi giá cả lúc này kẻo tài xế nó đóng sập cửa cho ở lại bến thì khốn.
Xe ô tô mười hai chỗ đời cũ nhưng nhét được hai mươi con người ngon ơ, chưa kể bác tài xế và chú lơ xe kiêm thu tiền chễm chệ ngồi riêng dãy ghế đầu tiên. Cuối ngày rồi, chẳng ai thèm bắt xe giữa đường mà lơ với láo cho mệt, thế là chú lơ xe chỉ còn mỗi nhiệm vụ thu tiền vé.

Tác giả: Hoàng Công Danh
Giọng đọc: Tiến Tú
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 22p15g

Truyện ngắn: Phố Cối

Truyện ngắn: Phố Cối

Đêm. Con gái rúc vào ngủ chung, kể liên miên đủ thứ chuyện trời Tây, Hưởu tai nghe mà lòng dạ phấp phỏng tìm xem đằng sau mùi nước hoa ngây ngất đang nằm cạnh có tí mùi nào của con gái mình không, đằng sau cái âm thanh ríu ran chuyện đây có còn từ nào, chữ nào của người làng Cối không, còn cái âm giọng nào của con gái Hưởu ngày xưa không... Tìm mãi, lúc thấy, lúc không... Hưởu lại tự trấn an nó đi xa thế thì phải khác, phải thay đổi chứ, mà rõ ràng là nó lớn hơn hẳn cái con Phấm lúc rời Hưởu đi tây, cái gì nó cũng hơn hẳn, vậy thì Hưởu còn lo tiếc cái gì, cứ tiếc mãi cái kiểu nói quang quác như cãi nhau của gái làng Cối à, hay là Hưởu tiếc cái giọng đầy lưỡi rồi thi thoảng lẫn lộn lờ với nờ, vờ với phờ của người làng Cối, hay là tiếc cái mái tóc rễ tre, hay là tiếc cái ngây thơ hồn nhiên của Phấm, hay tiếc cái mặt đầy mụn trứng cá, cái mùi mồ hôi chua chua... Hưởu cứ nghĩ liên miên đủ thứ trong khi con gái nói chuyện chán chê đã ngủ say tít. Nó thở đều và nhẹ chứ không khò khẹt như hồi ở nhà với Hưởu. Đêm im tít, thi thoảng vài tiếng lá lăn lao xao ngoài đường vọng lại. Xung quanh chỉ có tiếng thở của Phấm, tiếng thở nhẹ và êm cuốn Hưởu bắt nhịp theo, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Tác giả: Vũ Thanh Lịch
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 29p45g