Danh mục logo

Truyện ngắn Truyện ngắn

Truyện ngắn: Chiếc huy hiệu màu đỏ

Truyện ngắn: Chiếc huy hiệu màu đỏ

Anh "Cháy" có cô vợ là giáo viên tiểu học làm cách nhà khoảng ba cây số, cơ quan anh cũng ngay gần đó. Thế nhưng ngôi nhà chủ yếu chỉ có hai mẹ con, anh vắng nhà suốt, khi trực, khi đi công tác. Thậm chí cả những ngày lễ tết hay mưa bão cũng chỉ có hai mẹ con ở nhà. Hàng xóm nhiều lần bàn ra tán vào bảo anh chồng lăng nhăng bên ngoài nên lạnh nhạt với vợ con. Lạ gì mấy ông phòng cháy suốt ngày chỉ có gái gú với rượu chè. Có cô hàng xóm còn tốt tính gọi vợ anh lại thủ thỉ “nói thật” về anh, chị nghe xong đi thẳng chẳng nói gì. Anh biết, chị hiểu và tin tưởng chồng mình hơn ai hết, mấy câu nói vu vơ như vậy chị đã quá quen rồi…

Truyện ngắn: Ba người bạn

Truyện ngắn: Ba người bạn

Ba ông Ba Năm Bảy một bữa nhậu quắc cần câu cho quên những ngày nắng cào tróc da lưng mưa đấm bầm tím mặt, nổi hứng ca vọng cổ um sùm. Ngộ đời, hình như ai xứ này ca nghe cũng được. Ý là ca cổ đó nhe. Tướng tá lực điền chứ cất tiếng nghe mướt rượt, vang và khỏe có thua gì ca sĩ. Có khi hơn. Bởi ca bằng sự hào sảng bất cần người tung hô. Ca tới mấy câu trong bài Lưu Bình Dương Lễ, tức khí chuyện cũ tích xưa, ba ông nổi máu đập bàn thề. Thề mai này giàu sang vẫn làm bè bạn, khó khăn hoạn nạn giang tay giúp đỡ nhau. Còn đòi cắt máu kết nghĩa, nhưng thấy hơi sến nên thôi. Với thấy dao thấy máu mấy bà vợ hoảng hồn báo công an lu bu mất công nữa.

Tác giả: Phát Dương
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà văn Đỗ Bích Thúy
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 32p29g

Truyện ngắn: Sông côi

Truyện ngắn: Sông côi

Lớn lên, khi những bắp tay Đơn ngày càng xỉn màu nắng gió, nhuốm mùi phèn tanh lợ thì anh càng xa ba, chỉ bầu bạn với những con nước lớn ròng trên dòng sông cái xuôi ra chợ huyện. Ông nói mày như con chim đã đủ lông đủ cánh, đến lứa phải ra ràng, tao không còn sức để bảo bọc, khôn thì sướng cuộc đời, ngu thây kệ  mày! Ông vậy, cái sỗ sàng như đã ăn vào máu, phun câu nào như có nọc độc trong đó. Nhưng cũng có lúc ông trở nên hiền lành, đó là khi ông thó được những sợi bạc trên đầu, rọi kiếng nhổ râu rồi nheo nheo mắt ngó mây trời xa xăm.

Tác giả: Trần Huyền Trang
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 21p37g

Truyện ngắn: Khúc vọng

Truyện ngắn: Khúc vọng

Chuyện ông Tài “nhặt” được vợ khiến ngôi làng  nhỏ xôn xao bàn tán. Người hiền lành thì động viên âu cũng là trời thương cảnh góa bụa côi cút của bố con ông. Kẻ bạc miệng thì sỗ sàng bảo “nứa trôi sông không giập cũng gãy”. Ông không thanh minh, chỉ cười xòa đón nhận niềm hạnh phúc giản dị cho riêng mình. Hàng xóm ngó nghiêng thấy mỗi sáng sớm khi ông Tài từ bến Thượng trở về, người đàn bà lầm lũi đỡ lấy tấm lưới ngồi mải miết gỡ, gương mặt im lìm như một pho tượng, đẹp và buồn. Và chiều muộn, chị ta ì oạp múc nước từ giếng khơi lên tắm cho Nhân và Tâm, kì cọ cẩn trọng tỉ mỉ như người ta lau chùi một món đồ cổ. Hai đứa trẻ côi cút từ lọt lòng giờ được chăm chút trông sáng sủa hơn, ánh mắt cũng bớt ngơ ngác hơn.

Tác giả: Tạ Thị Thanh Hải
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 27p24g

Truyện ngắn: Trái tim ma mãnh

Truyện ngắn: Trái tim ma mãnh

Ban ngày gã ma xó đi làm xe ôm, ban đêm gã đổ đầy bình xăng, nhồi vào túi những đồ ăn gã mua được từ tiền kiếm ban ngày, lượn lờ, tìm những kẻ vô gia cư, vật vờ trên phố. Họ ngồi ở những bậu cửa, hoặc nằm ngủ trên bậc tam cấp, dưới một mái che cửa hàng nào đó. Rách rưới hôi hám trôi đi trong những cơn ác mộng, và họ được gã ma xó đánh thức, dúi vào tay gói mì tôm, chai nước, gói bánh bít cốt, ổ bánh mì, hoặc cái áo cũ…

Tác giả: Kiều Bích Hậu
Giọng đọc: Tiến Tú
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 16p21g

Truyện ngắn: Tình già

Truyện ngắn: Tình già

Giờ thì không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn họ là một cặp đôi. Nhìn cảnh ông Hai ngồi đút cháo cho bà, lau miệng, cho uống thuốc, xong còn bóp chân tay, thấy rất thương. Ở nhà, ngay mẹ bệnh còn chưa được ba quan tâm đến vậy! Cái "bí mật động trời" anh Năm đem đến khiến tôi lúc đầu chứng kiến thấy hơi có... mắc cười (già như nội Ba cũng còn có người yêu, ngộ quá ta) tới giờ đột nhiên thấy chẳng có gì đáng cười cả! 

Truyện ngắn: Tiếng đất

Truyện ngắn: Tiếng đất

Bà nhớ tiếng reo chồng đã òa ra như một trận gió. Gió lăn lào xào, lào xào cát trên cả cái nón lá bà đội khi đang né mấy bụi gai ác hầu để lên gò.
Phát ranh. Đốt gai. Dọn đất. Trộn cùng màu cát trắng có cả mồ hôi chồng, cả nước mắt bà ộc ra khi cuốc phạm một lưỡi leng lên chân hay ngồi gỡ một cái gai xuyên lút ngón tay.
Khi ngôi nhà vách đắp đất trộn rơm với giàn rui mè cao chắc nụi lừng lững mọc lên trên gò đất mới phát thêm cũng nhu nhú màu dừa, màu xoài, màu đào lộn hột non rẩy lốm đốm những khoảng xanh giữa màu cát trắng, thì da bụng bà cũng căng lên, chuẩn bị cho hạt mầm đầu tiên cùng chồng được bật chồi.

Tác giả: Nguyễn Thị Kim Hòa
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Quỳnh Lan
Thời lượng: 37p30g

Truyện ngắn: Người dưng

Truyện ngắn: Người dưng

Sau bữa ăn, mình chị bưng bê dọn dẹp. Thực tình cô gái cũng có ý muốn giúp chị một tay nhưng bị mẹ chồng ngăn lại. Chị bảo em cứ ngồi chơi cho mẹ hỏi chuyện, chị làm một mình quen rồi. Đúng là chị làm một mình quen thật, hơn chục năm nay một mình tay chị lo hết việc lớn bé.
Nhưng giờ ngồi rửa chén, trong lúc bên trên đang nói cười vui vẻ trò chuyện rổn rảng, chị mủi lòng. Hai thằng cu con chị cũng quấn lấy cô chú tranh nhau kể chuyện. Mấy bữa trước thằng lớn luôn xuống phụ mẹ đặt chén lên siểng, giờ chúng nó cũng khéo bỏ rơi chị.

Tác giả: Hoàng Công Danh
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Đỗ Bích Thúy
Minh họa: Họa sĩ Mặc Tuân
Thời lượng: 24p47g