Truyện ngắn
Sênh trở về khi bóng đêm đặc quánh trên mái nhà. Mưa đã tạnh, hơi nước bốc lên thành những đụn mây trắng trên nền trời. Sênh định mở cổng bước vào nhà. Cánh cổng gỗ có then cài phía trong, chỉ cần đưa tay qua cái lỗ nhỏ, khẽ trượt then một cái là cánh cổng bằng gỗ lim sẽ bật ra. Tiếng nghiến của trụ cổng lâu ngày sẽ vang lên càn cạt như lưỡi cưa cùn kéo vào thân nghiến đá. Sênh thuộc lòng những âm thanh ấy từ bao giờ không hay. Ngày còn sống pa thường bảo, mày có là thằng giở giói, nát bét thì khi bước vào sau cánh cổng nhà cũng phải ngay ngắn cho ra hồn người. Nhưng giờ đây Sênh bỗng sợ tiếng kêu ấy. Sợ cánh cổng này mở ra, tiếng kêu ấy rít lên và thằng Phiêng chạy ra, nó sẽ nhảy tót lên lòng Sênh. Nó ôm lấy cổ Sênh mà cười và mừng vui như bao lần vẫn thế. Và còn Khơi sẽ đứng trước cửa bếp, nhìn xuống từng bước chân đi của Sênh bằng ánh mắt không buồn không vui. Ánh mắt Khơi trong, lặng đến khó đoán định. Ánh mắt ấy như giọt sương đọng đầu mũi lá cây Hóp một ngày chớm đông. Giờ đây Sênh sợ hãi ánh mắt ấy.
Tác giả: Nguyễn Luân
Giọng đọc: Thành Tuấn
Lời bình: Nhà văn Đỗ Bích Thúy
Minh họa: Họa sĩ Phạm Hà Hải
Thời lượng: 33p37g
Buộc hàng cẩn thận, rồi Chua trèo lên ngồi sau Lầu. Nhà người ta thì vợ ngồi trước cho chồng ôm lấy từ phía sau. Nhà này thì Chua là cái đệm cho Lầu ngả vào mỗi khi mỏi lưng. Rồi lúc Lầu say quá không còn ngồi được phải vắt ngang lưng ngựa mà úp bụng nằm, lúc ấy Chua sẽ bám vào đuôi ngựa, cho ngựa đi thật thong dong, thật nhẹ nhàng. Nếu nằm trên lưng ngựa mà Lầu cũng không nằm được nữa thì Chua phải căng ô ngồi che đến khi nào Lầu tỉnh mới thôi.
Chua buồn lắm, lòng Chua như một cái khe mà nước lạnh chẳng biết chảy về đâu. Rồi Chua lại nghĩ phải chăng vì Chua hay là vì ai mà Lầu sinh ra như thế? Lầu không còn là Lầu của những ngày trước nữa.
Tác giả: Nguyễn Phú
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Tô Chiêm
Thời lượng: 28p01g
Tròn mười tám tuổi, má bắt đầu rục rịch chuẩn bị gả Lam đi, nghe nói ai có con trai muốn đi hỏi vợ má đều dò hỏi lai lịch nhà người ta coi có mấy mẫu ruộng mấy công vườn, có máy cày máy xới gì không. Cũng có mấy đám đi coi mắt rồi nhưng Lam không ưng. Má hỏi lí do, cái lí do nhiều khi nó vô lí lắm. Có một điều má không bao giờ biết: Lam mong muốn lấy được một người chồng giống như chú Mười Ba, người cao lớn, giọng trầm ấm áp, nói chuyện nhẹ nhàng, từ tốn, không rượu chè bài bạc. Đọc nhiều sách nên chú nói chuyện rất hay. Có khi, cả nhà đi ngủ rồi mà ba với chú vẫn còn nói chuyện đông tây kim cổ. Lam buồn ngủ lắm nhưng cũng cố thức để nghe, lăn sát vào vách ván, nghe giọng chú thì thầm, như những lời tâm sự.
Tác giả: Vĩ Nguyên
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Tô Chiêm
Thời lượng: 32p30g
Tư Đổng vung cái búa nhỏ trong tay, cục đá bể vụn, nghiền thêm vài búa cho đá thành bột trước khi vốc tất cả bỏ vào cái bồn nhỏ. Cái bồn được đẽo từ chang rễ của một cây chò to, được chuốt tỉ mỉ thành hình chóp nón. Chắc trải qua bao đời phu vàng nên nó đen bóng và nhẵn thín. Sau khi vốc hết mớ đá đập nhuyễn cho vào bồn, Tư Đổng bắt đầu ngâm xuống vũng nước và tay xoay vòng như người ta sàng gạo.
Vừa xoay vừa lắc, thỉnh thoảng cho tay vào chà chà mớ đất đá mịn kia lên thành. Mớ bột đất đá xoay vòng vòng, hạt nào to dần văng ra, đáy bồn còn lại mớ đé mịn đen óng ánh. Tư Đổng cẩn trọng đưa tay vốc từng vốc nước ngoài suối rót vào. Tay còn lại hắn nghiêng bồn và giật giật nhẹ đều đều. Vốc nước chảy từ thành xuống và theo từng cái lắc tay, những bột mịn dưới đáy cũng chảy dần ra để lộ phần còn lại sát dưới chóp đáy một ít đé đen với những hạt li ti mỏng màu vàng sáng lóa.
Tác giả: Thanh Tuân
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Hà Huy Chương
Thời lượng: 28p03g
Sứt cầm đèn pin của mẹ soi lên bầu trời. Bầu trời như một tấm thảm nhung lấp lánh sao. Sứt bật dậy khi thấy một vì sao vừa vụt qua bầu trời. Sứt tự hỏi vì sao ấy có phải là một linh hồn?
Tác giả: Trần Thái Hưng
Giọng đọc: Thành Tuấn
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 26p16g
Ở vùng này, chúng tôi gọi dì của mình bằng ý. Ý hơn tôi mười sáu tuổi, rất trẻ và rất đẹp so với cái tuổi hai mươi chín. Ý đẹp nhứt là đôi mắt, đen láy như có sóng nước trong đó. Đôi lông mi dày thẫm như hàng dừa chải vào dòng sông. Mắt của ý luôn sáng trưng một điệu cười nửa ngây thơ, cũng nửa điệu đà. Còn nốt ruồi sau mi mắt tôi nghĩ đã đốn gục trái tim biết bao nhiêu vương tôn công tử. Và, không chừng, lý do ngoại ghét nghề hát chính là vì ý chăng? Ý là ca nhi.
Tác giả: Vương Đình Khang
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà văn Đỗ Bích Thúy
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 25p12g
Đám người nhốn nháo phía sau như một dàn bè lỗi át luôn giọng nam chính. Dẹp ngay. Bồi thêm, ai đụng tới tấc đất cù lao này đánh chết mẹ luôn. Ngoại nhìn xung quanh, nhóm người mang theo cuốc phảng gậy gộc, mắt ai cũng long lên như thể ngoại là một tội đồ phản quốc. Bà ngoại cúi gầm lủi thủi đi nhưng nén lòng không khóc. Ngoại lên đò, người ta chỉ trỏ nhau, bà già này bỏ quê đã lâu, cuối đời muốn về đây xây mồ xây mả. Lạ gì. Sài Gòn tấc đất, tấc vàng. Con cái không lo nổi cho cái mả nên giả đò mua khế bán chanh nói muốn về quê. Khôn như bả xứ này đầy.
Tác giả: Trương Tuệ Đăng
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Công Quốc Hà
Thời lượng: 30p20g
Khi Vân băng qua con hẻm để đến nơi tài xế grap đang đợi thì chuông đổ lần thứ năm. Trong lúc đổi tay cầm để tiện nghe máy, cô bất cẩn làm điện thoại văng xuống đường. Vừa cúi xuống nhặt xong rồi ngẩng đầu lên, Vân kinh ngạc nhận thấy mọi tiếng động ồn ã của thành phố bỗng nhiên ngừng bặt, bầu trời xám, con đường xám cùng dãy nhà lô xô màu xám đột ngột biến mất.
Cô đang đứng một mình trên lưng chừng con dốc nhỏ. Trước mặt là rặng đồi nhấp nhô trải dài đến tận chân trời, những bụi mâm xôi, ngải voi và dương xỉ chen chúc nhau vươn lên từ trảng cỏ. Không khí nồng nồng mùi đất ẩm, mùi lá mục lẫn trong mùi nhựa cây thơm hắc. Có tiếng rù rù của bầy côn trùng quẩn quanh trên vạt hoa dại muôn màu sặc sỡ phía xa xa.
Tác giả: Trần Thị Tú Ngọc
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Lê Trí Dũng
Thời lượng: 26p09g