Danh mục logo

Truyện ngắn Truyện ngắn

Truyện ngắn: Hoa của dòng sông

Truyện ngắn: Hoa của dòng sông

Đêm trước, lúc đang lục đục vo gạo nấu cháo thì bỗng nghe có tiếng con bìm bịp kêu bầy, dì nói với chồng, sao tự nhiên thấy lòng buồn quá. Nằm trước mũi ghe, dượng vừa gõ gõ tay vào cái radio cao niên giọng đục ngầu rọt rẹt, vừa nói: “Năm này mình cũng lục tuần rồi”. Một câu trả lời không đầu không cuối, nhưng dì biết, dượng đang hoài niệm về một chốn xa, vô định không biết là đâu.
Nơi đó có một mái nhà, có bầy cháu con và mảnh vườn để những năm cuối đời nhổ cỏ trồng rau, vui thú với thiên nhiên, làng xóm. Con bìm bịp lại kêu râm ran làm dì chợt thấy tủi lòng. Sống cực cách mấy, dì dượng cũng cố gắng vượt qua, nhưng trời trớ trêu bỏ quên đôi uyên ương mấy mươi năm không có đứa con nào. Vợ chồng ngày một già đi, mơ ước một mái nhà vẫn còn xa lắc mà hy vọng về tiếng khóc trẻ thơ thì dần khép lại phía xế chiều.

Tác giả: Lê Quang Trạng
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Phạm Hà
Thời lượng: 15p54g

11 giờ trước Thêm vào danh sách
Truyện ngắn: Nước mắt Mặc nưa

Truyện ngắn: Nước mắt Mặc nưa

Thiệt hộc tốc chạy về khi vừa nghe dứt cú điện thoại của thằng Bình bát. Tháng sáu phủ nắng khắp miệt đồng bưng. Nắng nảy lên những tán lá xanh rì. Nắng trổ những trái non biêng biếc quanh mấy cành cụt. Nắng hong khô mấy cây hàng vừa da. Nắng nung người dân tay đen lấm tấm mồ hôi. Chỉ vậy thôi, nắng không thể bắt lửa để cháy vườn mặc nưa. Thiệt tin con nắng xứ này cũng mang lòng phù sam, sao nỡ đốt thứ thảo thơm đã cho người lục tỉnh vang danh trăm năm qua. Thiệt cứ chạy. Chạy trối chết dọc trên bờ đê. Chạy băng qua mấy cánh ruộng. Chạy về phía lửa. Phía mặc nưa đang mùa cho trái.

Tác giả: Tống Phước Bảo
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Trần Lệ Thủy
Thời lượng: 35p52g

Truyện ngắn: Hoa Mộc Vương

Truyện ngắn: Hoa Mộc Vương

“Về đây khi gió mùa thơm ngát” – Khúc tha hương gợi bao buồn nhớ. Ta đâu cùng thời lớp cao nhân lãng mạn với ông? Nhưng sao cứ mỗi lần được nghe lời ca đó cất lên, nỗi lòng yếu đuối của ta như được tựa vào khi lạc bước trên đường phố, hay làng quê đất trời phương Nam.

Tác giả: Cao Duy Sơn
Giọng đọc: Tuấn Tú
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 25p31g

Truyện ngắn: Khoảng trời ngập gió

Truyện ngắn: Khoảng trời ngập gió

Tôi thích buổi sớm mai trên biển. Nắng bắt đầu ánh lên từ phía xa xa, đỏ rực như màu lửa, rồi lấp lánh trải trên từng đợt sóng, tan dần và hồng cùng ánh mặt trời. Ngân đã chờ tôi ở khúc vòng có những bông hoa muống biển tím ngắt còn ướt đầm sương hay tối qua bị táp vì bọt sóng, lay lay trong nắng. Ngân thích ngồi bên vạt hoa muống biển quanh năm bám mình trên cát. Loài hoa có sức sống diệu kỳ khoe sắc trong cái nắng, cái gió biển đêm ngày. Phát hiện ra Ngân đẹp dịu dàng. Tôi cười ngô nghê vì ý nghĩ ấy. Con gái miền biển quê tôi ai cũng có nước da nâu giòn, đôi mắt to và đen nhánh. Cả thân hình toát lên một sự rắn rỏi. Nhưng ẩn sau cái vẻ cứng cỏi ấy là một tâm hồn dịu nhẹ, như sóng biển quê tôi lúc vỗ bờ ào ạt, lúc êm mềm lượn cong như dải lụa.

Tác giả: Dương Giao Linh
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Phương Nguyên
Thời lượng: 31p52g

Truyện ngắn: Nghe má kể chuyện hòa bình

Truyện ngắn: Nghe má kể chuyện hòa bình

17 tuổi má về thưa với ngoại rằng con xin được theo cách mạng bởi đơn giản đời ai cũng một lần chết. Con không muốn một cái chết uổng phí tuổi thanh xuân. Tuổi của con bây giờ, muốn an yên thì nay mai sẽ phải lấy chồng hoặc sẽ bị bức hiếp. Thôi mẹ cứ cho con theo các anh các chú, làm được gì thì làm nhen mẹ.
Ngoại khóc hết nước mắt vì chồng vừa chết vì bom đạn, đứa con trai “về R” ba năm chưa tin tức, giờ đứa con gái duy nhất lại đòi dấn thân vào chốn tên bay. Nhưng ngoại không ngăn cản, nhà còn đây, con cứ tham gia công việc với các anh các chú, rồi tối về nhà ngủ cho làng xóm khỏi nghi ngờ.

Tác giả: Đào Phạm Thùy Trang
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 16p44g

Truyện ngắn: Qua mùa nước nổi

Truyện ngắn: Qua mùa nước nổi

Vào mùa nước nổi, đồng quê như đổi tính. Cái nắng gắt gỏng của những tháng trước bây giờ dịu lại, bầu trời phủ một màu tro loãng và gió từ sông thổi lên không còn bỏng rát mà mơn man như bàn tay của má vuốt dọc lưng mấy bữa trưa hè. Đám con nít đen nhẻm cởi truồng ngồi trên cây còng bên mé nước, vừa câu cá vừa hát nghêu ngao, tiếng hát vắt qua sông, qua đồng trống nghe như tiếng sáo thổi lên từ những cánh diều no gió. Có đứa còn quấn tàu lá chuối làm nón, làm áo, hô hét vang trời như lính thuỷ tập trận bên doi đất mé sông. Mùi bùn mới xới lên tanh nồng, thứ mùi mà ngày trước Lãng từng bịt mũi chê bai, vậy mà giờ đây đứng giữa trời đất mênh mông, cái mùi ấy lại làm tim anh se sắt lại. Lãng thấy thương quá chừng. Như thương chính tuổi thơ mình vừa bị trôi đi trong dòng nước.

Tác giả: Vĩnh Thành
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà văn Đỗ Bích Thúy
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 24p27g

Truyện ngắn: Người gánh sương mai

Truyện ngắn: Người gánh sương mai

Miên trở mình thức giấc, khi những tiếng réo ù ù như sấm vọng dội vào căn buồng vắng. Có lẽ bầy dơi đang trở về hang trên núi Tó. Những âm thanh này quen thuộc đến nỗi, chỉ cần ngửi mùi trong gió ngược chiều từ xa khi đàn dơi chưa tới, Miên đã đoán được còn bao lâu nữa chúng sẽ bay ngang qua nhà mình. Phía bên ngoài, qua tấm ri đô mỏng, vệt sáng từ ngọn đèn dầu trên chiếc bàn kê sát vách gỗ bỗng bừng lên. Pa đang ngồi lặng im trước cửa, bóng người đổ nghiêng nghiêng như rễ cây khô phơi nắng giữa rừng, chợt loãng ra mênh mông. Đêm nào pa cũng thức đợi đàn dơi trở về. Bây giờ trời đã chớm đông, cả một vùng đất dưới chân núi Tó heo hắt sương lạnh. Những vệt sương trắng như dải khăn mỏng ken qua những cành cây, vách đá thấm đẫm ánh trăng bỗng sáng lên lấp lánh. Mùa này bầy dơi sẽ rời hang Tó, di cư đến vùng đất khác bất cứ khi nào. Có lẽ pa vẫn thức vì sợ những cánh dơi sẽ không trở về đêm nay nữa. Hay Pa vẫn đợi chờ điều gì khác?

Tác giả: Nguyễn Luân
Giọng đọc: Tiến Tú
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Tân Minh
Thời lượng: 29p09g

Truyện ngắn: Mùa hoa khế rụng

Truyện ngắn: Mùa hoa khế rụng

Chị Chi là con dâu cả của bác tôi. Bác tôi lại là trưởng họ. Nghiễm nhiên, chị là dâu trưởng của cả họ. Khi lấy anh Cường, chị mới 17 tuổi- cái tuổi làm cô dâu đã sớm, lại gánh thêm trách nhiệm lớn lao kia, không biết có khi nào chị thấy quá sức?
Tôi không rõ, chỉ thấy nước da chị luôn trắng xanh và má thì ửng hồng, miệng cười một nửa. Mẹ tôi khen chị hay lam, hay làm lại ít nói, nhẫn nhịn thật hợp để làm dâu bác gái. Chị còn xinh nhất làng bên, nên dù chỉ làm nông thì cũng hoàn toàn cân xứng với anh tôi – một cán bộ xã. Ngày nào cũng thấy chị ra đồng từ sáng sớm, trưa trật vẫn chưa về.

Tác giả: Nhất Mạt Hương
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 21p28g