Danh mục logo

Truyện ngắn Truyện ngắn

Truyện ngắn: Bí mật trong góc tối tủ thờ

Truyện ngắn: Bí mật trong góc tối tủ thờ

Vẫn vậy, vẫn là ánh mắt lạ lẫm hoang hoải của Hiên, lòng anh chùng xuống. Chân đã giẫm trên sân, họ lướt qua cây bồ đề được uốn nắn làm bức bình phòng đi vào trong nhà. Tiếng mõ và tiếng niệm Nam Mô A Di Đà Phật từ chiếc đài nhỏ vang đều đặn rõ rành nghe như tiếng vọng từ chốn thâm nghiêm nào lại. Nội của Hiên, cố ngoại của con gái anh, đã sống gần trọn một thế kỷ trong ngôi nhà này. Ông đã yếu dạo này chỉ còn nằm nghỉ ngơi nghe niệm Phật tịnh dưỡng chứ không tự mình đi lại như mấy năm trước nữa. Tiếng mõ và tiếng niệm cứ dội vào đầu anh và mỗi lúc vang một to như loa công suất lớn, âm thanh ấy có sức mạnh vừa đẩy anh lên lại vừa kéo anh thụt lùi. Mỗi bước cất lên gánh trong nếp chân mình một niềm hi vọng và một niềm lo sợ.

Tác giả: Lệ Hằng
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Đào Hải Phong
Thời lượng: 28p26g

11 giờ trước Thêm vào danh sách
Truyện ngắn: Mảnh trăng giữa đại ngàn

Truyện ngắn: Mảnh trăng giữa đại ngàn

Ánh trăng bàng bạc bao phủ khắp cánh rừng mênh mông. Trăng vấn vít trên từng ngọn cây. Trăng khe khẽ cựa mình trong từng tán lá. Trăng hiền hòa và đôn hậu soi sáng nhân gian bằng mối giao tình ngàn năm keo sơn gắn chặt. Trong suốt những năm tháng ấy, trăng đã trở thành người bạn tri kỉ của chúng tôi – những đứa con xa nhà mang trong tim ngọn lửa hừng hực khí thế xông pha trong trận chiến giải phóng dân tộc.
Chúng tôi ngồi kề vai bên nhau dưới tán lá của một cây chò cao vút. Tôi nhẩm tính những tháng ngày chờ đợi. Ngày nối ngày. Tháng nối tháng. Không biết đã có bao nhiêu năm tháng trôi đi, chúng tôi vẫn nối dài thêm những niềm hi vọng có một ngày được trở về với quê hương, gia đình, trở về trong vòng tay của những người thân yêu dấu.

Tác giả: Hoàng Thị Hạnh
Giọng đọc: Thành Tuấn
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Thành Chương
Thời lượng: 24p44g

Truyện ngắn: Ván thế

Truyện ngắn: Ván thế

Chồng tôi vớ cái quẹt, quẹt một cái. Ngọn lửa nhỏ xíu bùng lên. Lòng tôi ấm áp. Tôi ngắm người đàn ông của tôi cầm điếu thuốc. Mỗi khi anh cầm điếu thuốc đưa lên môi, tôi lại thấy trong lòng không còn muôn ngàn mũi kim chích nhói.
Tôi chờ anh rất lâu. Chân tôi mỏi nhừ tê cứng. Rồi không còn cảm giác. Tôi đứng lên đi đi lại lại. Phố đã xuống chiều. Những ánh đèn bật lên rạo rực. Tiếng quân cờ đập vào mặt bàn gỗ lách cách. Mùi mương hắt lên như có lớp lớp loài cá chết đang sắp hàng cùng nhau chiến đấu vì sự bình yên của bùn.

Tác giả: Võ Thị Xuân Hà
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 17p32g

Truyện ngắn: Đồi cát

Truyện ngắn: Đồi cát

Từ khi biết nghĩ, Tráng chưa thấy ai về thăm xứ này. Trong làng giờ còn lại các già, chỉ hai đứa con nít là Tráng và Tỉn. Ngày qua ngày hai đứa lùa đàn bò ra bãi chăn, nghịch cát thỏa thích cho tới tận xế chiều mới trở về, quấn quýt nhau như hình với bóng. Giờ Tỉn đi, bóng mất hình hay hình mất bóng? Cái nào cũng bỏ lại nỗi trống vắng mênh mông.Tỉn hay than xứ gì chán quá chẳng có màu sắc, đến một đóa hoa cũng không nở nổi. Hình như lần đầu tiên rớt câu đó là lúc chậu hoa mà lái bò mang cho Tỉn rụi tàn dù hôm qua nó còn rực rỡ. Tráng ngó mặt Tỉn thì hiểu trong đáy mắt đó đã tràn ngập nỗi thất vọng vô cùng và ẩn sâu là niềm khát khao được chạy ù sang miền đất phía bên kia đồi cát. Tráng hiểu rằng Tỉn đã không thuộc về Đồi Cát này nữa. Dường như cái gì đẹp đẽ tới đây đều bị nắng thiêu rụi ra một màu vàng cát, rồi chiều ngả màu đỏ quạch. Tráng thì thấy cát đổi màu cũng hay mà sao chẳng ai thèm ngắm.

Tác giả: Ngân Kim
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Đỗ Bích Thúy
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 22p44g

Truyện ngắn: Quán lưng đèo

Truyện ngắn: Quán lưng đèo

Người này truyền miệng người kia riết rồi đội ngũ tài xế xuyên sơn đều theo nhau “làm luật”. Nhiều ít tùy theo tải trọng, giá trị hàng hóa lưu thông. Cái trạm thu thuế không biên lai ngang “đèo Lương Sơn Bạc” cứ âm thầm, ngang nhiên tồn tại ngay trước mũi nhà chức trách hết sức trêu ngươi. Kể cũng khó; quan thì xa “thảo khấu” thì gần, làm căng chúng thù hằn, quấy nhiễu suốt sống sao yên. Còn nhà chức trách không thấy dân kêu nữa cứ tưởng đã yên. Vùng sâu dân thưa thớt, địa hình hoang vu không dễ mà quản lí; huống chi con đường đèo dài dặc hai bên suốt từ đầu đến cuối chỉ có rừng núi, rẫy nương, tịnh không một bóng nhà…
Vậy nhưng mọi sự đã đổi thay kể từ lúc lưng đèo mọc lên cái quán nước.

Tác giả: Y Nguyên
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 23p44g

Truyện ngắn: Của Cha, của Con những cành vạn niên thanh

Truyện ngắn: Của Cha, của Con những cành vạn niên thanh

Sáng nay, khi mở cửa bước ra sân, ánh sáng chói gắt ập vào mặt, phải mất một lúc, Cha mới hiểu là có ba ngọn vạn niên thanh bị cắt cụt. Cha tức ngực. Bên hàng xóm đã chặt những ngọn vạn niên nào chui qua hàng rào sắt, rung rinh bên đất nhà họ. Những ngọn cây ấy chỉ chiếm gang tay trên không trung, nhưng lại tạo một khoảng mát cho hai nhà, nay trơ cành phạt ngang, nhựa trắng sùi như mủ cao su. Phải mất một giờ, Cha mới lại bình tĩnh, tìm cách che chắn để Con gái không biết. Mới hôm kia, Con gái còn ngắm những lá vạn niên to, vàng suộm dưới gốc, đếm dần từng cái, ngược lên trời. Lá vàng không rụng khỏi cây, như sự nhấn nhá điểm xuyết trong một bức tranh xanh mướt, nhất là sau những cơn mưa...

Tác giả: Nguyễn Thị Thu Huệ
Giọng đọc: Thành Tuấn
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 27p03g

Truyện ngắn: Miếng trầu

Truyện ngắn: Miếng trầu

Bà Hòa đứng im, mắt hướng ra sông. Vẫn chưa tỏ mặt người. Đã bớt lạnh hơn nhưng cả người bà dường như vẫn còn run rẩy, kiểu run rẩy của người trong lòng đang lắng lại những kỷ niệm. 
Bà lại đưa mắt hóng tít sang bên kia bờ, ánh mắt chờ đợi. Bà chừng như trông chờ một điều gì đấy từ chuyến đò sắp cặp bến. Gió thổi buốt lạnh nhưng cái bồn chồn trong dạ làm bà cảm thấy nóng rực. Bà gỡ chiếc khăn chùm đầu xuống. Mái tóc dầy và dài của bà còn đen nhánh buông xõa xuống lưng. Mấy sợi tóc dài bay lòa xòa trước trán như những bóng hình loáng thoáng. Bà Hòa cứ để nguyên cho những sợi tóc bay bay, cảm giác nao nao ùa đến khiến bà thêm bồn chồn.

Tác giả: Nguyễn Trọng Văn
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 37p18g

Truyện ngắn: Long đong phận người

Truyện ngắn: Long đong phận người

Thằng Út ở nhà dì đến tội, lủi thủi ra vô phụ việc, không nề hà bất kỳ công chuyện gì. Chiều nào nó cũng ngóng ra đầu hẻm coi Sáu Liên có trở về không. Mỗi đêm trước khi chui vô mùng ngủ nó lại lo ngay ngáy, sợ mẹ về bất chợt, thấy nhà khóa cửa mà lại không biết tìm nó ở bên đây. Thương nó quá dì đành dùng sơn vẽ mấy chữ rõ to trên miếng ván, kêu nó mang về treo ngay cánh cửa: "Con ở bên nhà Tư nè má!". Phải vậy nó mới ngủ yên. Mỗi ngày lại chạy qua ngó, rờ, cột ghít lại cho chắc chắn. Nó lo một ngày mẹ nó về mà tấm ván rớt xuống, vô tình úp mặt chữ xuống đất thì mẹ biết tìm nó chỗ nào, chắc gào khản cổ rồi lại bỏ nó đi biệt luôn.

Tác giả: Nguyễn Thanh Bình
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 24p47g