Truyện ngắn
Đám người nhốn nháo phía sau như một dàn bè lỗi át luôn giọng nam chính. Dẹp ngay. Bồi thêm, ai đụng tới tấc đất cù lao này đánh chết mẹ luôn. Ngoại nhìn xung quanh, nhóm người mang theo cuốc phảng gậy gộc, mắt ai cũng long lên như thể ngoại là một tội đồ phản quốc. Bà ngoại cúi gầm lủi thủi đi nhưng nén lòng không khóc. Ngoại lên đò, người ta chỉ trỏ nhau, bà già này bỏ quê đã lâu, cuối đời muốn về đây xây mồ xây mả. Lạ gì. Sài Gòn tấc đất, tấc vàng. Con cái không lo nổi cho cái mả nên giả đò mua khế bán chanh nói muốn về quê. Khôn như bả xứ này đầy.
Tác giả: Trương Tuệ Đăng
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Công Quốc Hà
Thời lượng: 30p20g
Khi Vân băng qua con hẻm để đến nơi tài xế grap đang đợi thì chuông đổ lần thứ năm. Trong lúc đổi tay cầm để tiện nghe máy, cô bất cẩn làm điện thoại văng xuống đường. Vừa cúi xuống nhặt xong rồi ngẩng đầu lên, Vân kinh ngạc nhận thấy mọi tiếng động ồn ã của thành phố bỗng nhiên ngừng bặt, bầu trời xám, con đường xám cùng dãy nhà lô xô màu xám đột ngột biến mất.
Cô đang đứng một mình trên lưng chừng con dốc nhỏ. Trước mặt là rặng đồi nhấp nhô trải dài đến tận chân trời, những bụi mâm xôi, ngải voi và dương xỉ chen chúc nhau vươn lên từ trảng cỏ. Không khí nồng nồng mùi đất ẩm, mùi lá mục lẫn trong mùi nhựa cây thơm hắc. Có tiếng rù rù của bầy côn trùng quẩn quanh trên vạt hoa dại muôn màu sặc sỡ phía xa xa.
Tác giả: Trần Thị Tú Ngọc
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Lê Trí Dũng
Thời lượng: 26p09g
Bản nối với trường học bởi con đường mòn ngoằn ngoèo như một con trăn khổng lồ. Gần Tết, hoa mận trắng những vạt đồi, rụng đầy khoảng sân trường lồi lõm.
Bên con suối dưới chân thác Lao Chải, học sinh nhởn nhơ vớt những cánh hoa mận sũng nước ném vào nhau. Lớp học vắng quá nửa. Các em còn bận theo bố mẹ lên nương thu hoạch nốt đám ngô vụ Đông, những nhà khá giả hơn thì cho con xuống chợ đổi gà lợn, váy áo thổ cẩm lấy kẹo xanh đỏ về vui Tết. Thầy giáo Hiếu chiều nào cũng đi xuống bản vận động bọn trẻ trở lại trường. Những ngôi nhà sàn nhỏ oặt như cái tổ chim bám hờ hững vào triền đồi bốn mùa hun hút gió. Người lớn đi nương có khi mấy ngày mới về kiếm thêm thức ăn. Nhà chỉ còn đám trẻ lít nhít, mũi dãi nhem nhuốc, túm tụm bên cái bếp lửa ở gian giữa, ngơ ngác không đứa nào dám trả lời thầy. Thầy quay ra, đầu đụng phải giàn ngô lủng lẳng treo bên hông nhà thì chúng cười ré lên.
Tác giả: Tạ Thị Thanh Hải
Giọng đọc: Thành Tuấn
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Bá Siếu
Thời lượng: 22p35g
Mặt hơi xanh. Cổ dài ngẳng ra. Xương ức hõm xuống. Con bé đứng dựa hẳn vào cánh cổng lớn, rụt rè vê tà áo mỏng, ngập ngừng mãi vẫn không cất thành lời. Giọt nắng lọt qua tán hoa giấy rắc loang lổ lên mái tóc và bờ vai gầy bé bỏng. Đôi môi mắm lại và mi mắt chớp chớp mọng nước...
Tác giả: Sương Nguyệt Minh
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Tuấn Anh
Thời lượng: 31p47g
Trời mưa, Hường không kịp về nên ngồi trong chòi ông Sáu chờ tạnh hẳn. Đám điên điển gặp nước có vẻ mừng, cành lá vẫy rối rít. Những chùm bông nhỏ nhìn như những cái chuông làm bằng nắng. Những cái chuông nắng rung trong mưa, vô thanh mà tạo nên âm vọng trong lòng người. Hóa ra, ở trong không gian đẫm nước lành lạnh này, những chùm chuông vàng rực kia lại dấy lên nhiều cảm xúc tới vậy. Vừa yên bình, vừa lẻ loi, vừa mất mát.
Tác giả: Phát Dương
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 22p46g
Vẫn vậy, vẫn là ánh mắt lạ lẫm hoang hoải của Hiên, lòng anh chùng xuống. Chân đã giẫm trên sân, họ lướt qua cây bồ đề được uốn nắn làm bức bình phòng đi vào trong nhà. Tiếng mõ và tiếng niệm Nam Mô A Di Đà Phật từ chiếc đài nhỏ vang đều đặn rõ rành nghe như tiếng vọng từ chốn thâm nghiêm nào lại. Nội của Hiên, cố ngoại của con gái anh, đã sống gần trọn một thế kỷ trong ngôi nhà này. Ông đã yếu dạo này chỉ còn nằm nghỉ ngơi nghe niệm Phật tịnh dưỡng chứ không tự mình đi lại như mấy năm trước nữa. Tiếng mõ và tiếng niệm cứ dội vào đầu anh và mỗi lúc vang một to như loa công suất lớn, âm thanh ấy có sức mạnh vừa đẩy anh lên lại vừa kéo anh thụt lùi. Mỗi bước cất lên gánh trong nếp chân mình một niềm hi vọng và một niềm lo sợ.
Tác giả: Lệ Hằng
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Đào Hải Phong
Thời lượng: 28p26g
Ánh trăng bàng bạc bao phủ khắp cánh rừng mênh mông. Trăng vấn vít trên từng ngọn cây. Trăng khe khẽ cựa mình trong từng tán lá. Trăng hiền hòa và đôn hậu soi sáng nhân gian bằng mối giao tình ngàn năm keo sơn gắn chặt. Trong suốt những năm tháng ấy, trăng đã trở thành người bạn tri kỉ của chúng tôi – những đứa con xa nhà mang trong tim ngọn lửa hừng hực khí thế xông pha trong trận chiến giải phóng dân tộc.
Chúng tôi ngồi kề vai bên nhau dưới tán lá của một cây chò cao vút. Tôi nhẩm tính những tháng ngày chờ đợi. Ngày nối ngày. Tháng nối tháng. Không biết đã có bao nhiêu năm tháng trôi đi, chúng tôi vẫn nối dài thêm những niềm hi vọng có một ngày được trở về với quê hương, gia đình, trở về trong vòng tay của những người thân yêu dấu.
Tác giả: Hoàng Thị Hạnh
Giọng đọc: Thành Tuấn
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Thành Chương
Thời lượng: 24p44g
Chồng tôi vớ cái quẹt, quẹt một cái. Ngọn lửa nhỏ xíu bùng lên. Lòng tôi ấm áp. Tôi ngắm người đàn ông của tôi cầm điếu thuốc. Mỗi khi anh cầm điếu thuốc đưa lên môi, tôi lại thấy trong lòng không còn muôn ngàn mũi kim chích nhói.
Tôi chờ anh rất lâu. Chân tôi mỏi nhừ tê cứng. Rồi không còn cảm giác. Tôi đứng lên đi đi lại lại. Phố đã xuống chiều. Những ánh đèn bật lên rạo rực. Tiếng quân cờ đập vào mặt bàn gỗ lách cách. Mùi mương hắt lên như có lớp lớp loài cá chết đang sắp hàng cùng nhau chiến đấu vì sự bình yên của bùn.
Tác giả: Võ Thị Xuân Hà
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 17p32g