Sau bữa ăn, mình chị bưng bê dọn dẹp. Thực tình cô gái cũng có ý muốn giúp chị một tay nhưng bị mẹ chồng ngăn lại. Chị bảo em cứ ngồi chơi cho mẹ hỏi chuyện, chị làm một mình quen rồi. Đúng là chị làm một mình quen thật, hơn chục năm nay một mình tay chị lo hết việc lớn bé.
Nhưng giờ ngồi rửa chén, trong lúc bên trên đang nói cười vui vẻ trò chuyện rổn rảng, chị mủi lòng. Hai thằng cu con chị cũng quấn lấy cô chú tranh nhau kể chuyện. Mấy bữa trước thằng lớn luôn xuống phụ mẹ đặt chén lên siểng, giờ chúng nó cũng khéo bỏ rơi chị.
Tác giả: Hoàng Công Danh
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Đỗ Bích Thúy
Minh họa: Họa sĩ Mặc Tuân
Thời lượng: 24p47g
– Hay là bán con trâu, mình ơi!
Đây là lần thứ hai Lìa nói câu này. Sùng bập lưỡi rìu vào gốc ban, ngồi thừ giữa đống củi đang bổ dở, hai tay bứt rứt vò đầu. Bán trâu đi rồi, đến mùa gieo hạt, lấy gì cày đất? Sùng nhớ ngày xưa, nhà nghèo, không tậu nổi con trâu nên đến mùa trồng ngô, cha đành phải làm con trâu hùng hục kéo cày, mẹ đẩy theo sau nước mắt rơi lã chã. Người gắng đến mấy cũng chẳng khỏe bằng trâu. Đá thì cứng. Chân thì mềm. Khom lưng, hóp bụng cả ngày chưa cày xong một vạt nương nhỏ trong khi nương các nhà bên cạnh, mầm ngô đã nhú lên mơn mởn. Thành ra, cái đói cứ dai dẳng bám vào nhà Sùng như con vắt gặp bắp chân nà nõn.
Cuối cùng thì ngày lễ hội thả bong bóng ở Vĩnh Yên cũng đến cận kề, ngày mốt đã vào chánh hội. Bà già Phụ Phàng mấy mươi năm nay chưa hề nghĩ đến việc mình sẽ đi cái lễ hội đó để nhắn lời cho ông Tình. Bà còn phải lo cho đám cháu xong cái đã. Nhưng lo gần hết đời người rồi mà có thấy xong đâu. Đến lúc mọi thứ đã gần xong, cũng là khi trái tim bắt đầu khó dạy. Nhớ hồi trẻ, kêu nó bình tĩnh là nó sẽ bình tĩnh ngay. Nhưng giờ đây, nó ỷ thế thấy bà già yếu nên nó lộng hành. Nó hăm he bà, nó mà buồn buồn là nó nghĩ chơi cái rụp. Khi đó đèn đang sáng rực cũng tắt ngay, tối hù trước mắt. Bà già nghĩ bụng, đến trái tim sống chung với mình gần suốt cuộc đời mà giờ cũng quay lưng, phụ bạc thì đời mình tệ quá rồi.
Cha ngồi ngay ngắn trên cái sạp kết bằng nan tre. Khi nào cũng vậy. Khi cha cầm cây nam cầm trên tay, là sống lưng của người thẳng tưng, gương mặt xa xôi mơ hồ mà trịnh trọng đến khác lạ. Tôi chưa bao giờ hỏi cha là ai? Vì sao cha đàn nam cầm hay đến thế, da diết đến thế? Cả mạ nữa? Vì sao mạ đẹp đến thế? Tôi biết mạ đẹp bởi chỉ có người tuyệt đẹp mới để lại hương sắc nồng nàn trong nếp sống áo màu hồng đào kia.
Tác giả: Võ Thị Xuân Hà
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 24p04g
Bà Ngần giống như chủ nhà trọ, chủ quán cơm bình dân. Nấu như nào chúng ăn thế, nhà cửa bày biện thế nào chúng ở thế. Chả bao giờ kêu ca, cũng chả bao giờ bảo mẹ mệt thì nghỉ đi. Đôi lúc bà Ngần buồn lắm, thấy con cháu hiển nhiên coi mình là ô-sin, là đầy tớ không công, chỉ muốn trách móc hay mát mẻ chúng vài câu cho thỏa. Nhưng nhìn thấy đứa con dâu ở chợ về không đợi được cơm chín mà đứng dựa cột ăn vội bát cơm nguội trộn muối vừng, đầu còn đội nguyên cái mũ bảo hiểm, bà lại chả nỡ. Nó vừa nhai vừa bảo: “Cà chua rẻ lắm, chợ có mấy nghìn một cân, mời rát cả họng, giờ có mối lấy ba chục cân một lúc, phải đem đi ngay bầm ạ”. Thằng Trận thì buông cày bừa lại hùng hục vớt bèo, thái chuối, cắt cỏ.
Tác giả: Tống Ngọc Hân
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Lê Anh
Thời lượng: 21p30g
Sẻ Núi dẫn tôi đi dọc sông Cái. Nắng mới tươi nguyên của buổi sớm mai bừng lên. Tiếng gõ cá cốc cốc, tiếng bai chèo bòm bọp, tiếng người lao xao ở bãi cá. Hai chú cháu đi theo những người kéo thuyền chở cát cởi trần, mặc quần đùi, bắp tay bắp chân nổi cơ và các dây gân chằng như cuộn chão. Vẻ đẹp, khỏe khoắn, cường tráng, dãi dầu được chọn lọc tự nhiên qua thời tiết giá lạnh, khô nóng, mưa nắng, gió bão in đậm trên gương mặt và thân thể họ.
Ba mẹ tôi đẻ có hai đứa, chị Lài và tôi. Chị Lài đi lấy chồng rồi, tôi lủi thủi một mình suốt ngày. Cái hôm gương vỡ là ngày mà ba tôi thua kèo đá gà, con Xào bị đâm cựa ngang cổ giãy chết ngay trên sân. Trong cơn say khật khừng đi về, ba gọi mẹ đưa tiền. Mẹ tôi kêu trời, một lần nữa! Tôi rúm người ngồi trên giường hộp, thằng tôi trong gương cũng lặng im. Ở dưới bếp xáo động những âm thanh giòn. Lát sau ba bước ra nhà trước, mẹ tôi tóc rối xù đuổi theo giành giật mấy tờ tiền. Ngay khi tôi phóng xuống khỏi giường hộp, ba tôi kịp vung tay đấm vào tấm gương rồi bỏ đi. Mẹ tôi thì vẫn ngồi đó bất động mãi một lúc lâu, nhìn máu nhiễu đỏ loang trên những mảnh gương vỡ.
Tác giả: Võ Đăng Khoa
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Lê Trí Dũng
Thời lượng: 22p22g
Bao ngày tháng đẹp đẽ tràn đầy nắng ấm cứ như thước phim quay chậm hiện dần ra trước mắt cô một cách rõ rệt. Lam và anh đã quen được nhau bao lâu rồi cô cũng không biết nữa. Những tưởng những năm tháng thanh xuân rực rỡ sẽ kết thúc bằng trái ngọt. Tâm là người hướng nội, anh không thích phố xá ồn ào. Anh chỉ mong sau này có một căn nhà nho nhỏ trong khu vườn đủ rộng để cô tha hồ trồng hoa và cây cảnh chứ không xô bồ bươn bả ra mặt đường “Mình làm công tác nghiên cứu, ở trong ngõ tí cho yên tĩnh”…
Rõ ràng, trong chuỗi hình ảnh ấy không có một điều gì dự báo cho cô về cuộc chia tay đang đến gần. Cô nhìn ra cửa sổ khu tập thể đã cũ lòng chợt buồn. Đến những cánh chim còn biết thảng thốt tìm chỗ trú trước khi nghe tiếng gió vặn mình mà sao một người tinh tế như cô lại không thể nào cảm nhận nổi những gì đang ngấm ngầm diễn ra trước mắt.
Ngôi nhà và những đứa trẻ… đó chỉ là giấc mơ… một giấc mơ ngắn ngủi sau câu nói có phần lạnh lùng.
Tác giả: Trần Quỳnh Nga
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 34p24g