Có vài xe lác đác đi nhắm hỏi mấy hàng hoa ế, mà giá chở đắt quá, đã bán không được mà còn gặp phải mấy chủ xe vầy chắc ép chết người ta mất. Nhân rầu rĩ, nhìn đồng hồ nhích dần qua 9 giờ đêm. Cả chợ hoa xôn xao, ồn ào, có vài chủ hoa to tiếng cự với khách khi người ta trả giá chậu hoa năm trăm ngàn xuống còn tám chục. Nhân ngó ra, bác Hai cũng đang lăm lăm một cây gậy, khi khách trả chậu quất của bác xuống còn một trăm, gương mặt bác gằm xuống một nỗi niềm cay đắng khó tả.
Tác giả: Lê Thị Kim Sơn
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Khôi Nguyên
Thời lượng: 20p47g
Những thị trấn luôn đi ngủ sớm, cả khi có đoàn chúng tôi đờn ca níu kéo, thì cũng không quá mười giờ. Hàng quán tắt đèn, thị trấn trầm mình trong thứ ánh sáng tiều tụy của những bóng đèn thắp ở đầu và cuối mỗi con đường, và chùng xuống ở giữa bởi sức nặng của bóng tối. Nửa đỏ nửa vàng, ánh sáng lại hợp vô cùng với những căn nhà lâu rồi không sơn lại, cỏ mọc trên ống cắm nhang bàn thờ thông thiên, hàng rào sắt rỉ sét và mảnh sân đầy xương lá.
Tác giả: Nguyễn Ngọc Tư
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Đỗ Bích Thúy
Minh họa: Họa sĩ Mớ
Thời lượng: 20p23g
Anh đứng trên bờ con mương nhỏ vắt ngang qua cánh đồng làng, con mương đã cạn nước vào mùa khô hanh, nheo mắt nhìn về cái làng Đông nhỏ bé nằm rải như cách một người đàn ông nằm duỗi chân duỗi tay trên đất.
Điền có gương mặt lạnh, tóc húi cua. Đôi mắt nồng ấm và linh hoạt đủ che đậy sự nồng ấm. Đôi vai và khuôn ngực nở rộng. Từ chỗ anh đứng đến một cái hố nhỏ giữa thửa ruộng gần con mương chỉ chừng mươi bước chân. Đêm qua, ai đã đào sâu xuống để tìm đất sét trắng, và có lẽ đã thất vọng. Cả cánh đồng rộng lổn nhổn, bạc màu. Lúa mới gặt, người ta chưa kịp đánh đi những gốc rạ. Đôi chỗ đất đã được cày lật lên
Tác giả: Võ Thị Xuân Hà
Giọng đọc: Tiến Tú
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 23p17g
Nghe tiếng chim doóc doóc lại kêu dưới mé sông. Bà Ba tôi nhìn bà Bảy, rầu như chính đôi mắt của bà, cái miệng đỏ màu trầu, cái lưng còm nhom của bà từ trước đến giờ:
– Lúa trổ vàng đồng cắt gần hết, doóc doóc cũng về cả tháng rồi mà sao…
Bà Ba bỏ câu nói lấp lửng, chép miệng nhìn sang chị Hai. Tôi thấy mặt chị buồn rười rượi, rồi lặng lẽ chị cúi xuống ngắm con, nồng nàn nơi lúm đồng tiền lúm sâu theo cái chép miệng của con chị. Tôi nghe ai cũng thở dài.
Tác giả: Võ Đăng Khoa
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 20p05g
Phai hay hỏi nàng câu đó. Phai chưa từng biết đến những cơn mưa ở xứ này. Những cơn mưa chưa bao giờ dứt. Như những sợi tơ cứ dệt mãi từ khung trời vô tận. Rút đến bao giờ rỗng rễnh, kiệt cùng. Nàng không biết đến bao giờ thì khung trời trống rỗng những sợi mưa. Như con nhện già cô độc bao giờ rút hết sợi lòng mình. Mưa thấm ướt áo nàng, hằn in những vệt dài miên man trên thịt da. Vồng ngực nàng nảy nở dưới mưa, từ mưa ấm giêng hai, mưa mát lành mùa hạ, đến mưa tàn phai, rệu rã mùa thu và lê thê gió bấc mưa phùn khi đông sang. Nàng hồn nhiên dưới mưa rồi oằn mình ngây dại đau đớn, cũng dưới mưa. Đôi tay nàng như những sợi mưa trong suốt đến vô cùng, bám víu rồi tan ra trong lênh loang nước. Nàng ngụp lặn trong mưa. Mưa ngọt hơn nước mắt. Nàng uống những giọt mưa như uống tận cùng nỗi đau.
Tác giả: Nguyệt Chu
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy
Thời lượng: 30p38g
Hà Nội cuối đông. Đêm xuông mù sương. Tất cả như lấp ló sau một tấm voan mỏng che khuôn mặt hồi hộp xinh đẹp đã hoá trang kỹ của cô dâu chuẩn bị về nhà chồng. Lần nào cũng thế. Chị ngồi bên cửa sổ ô tô, ghế sau, trong một chiếc xe to và dài. Người lái xe quá hiểu vị khách độc nhất vô nhị của mình muốn gì. Bản nhạc xưa cũ, một thời nào đó rất đông người thích rồi dần dần chỉ còn những ai gắn nó cùng kỷ niệm là nghe lại. Đi chậm. Không một ánh đèn dù chỉ nhỏ như một vì sao rụng. Cứ đến phà khoảng 12 giờ đêm là được...
Hai bên đường. Làng xóm ngũ kỹ. Nếu không có tiếng chó sủa vu vơ, không ra đuổi trộm cũng chẳng vì chán đời do trăng sáng quá, biết là có một điều gì đó xảy ra xung quanh mình nhưng chót sinh vào kiếp con vật nên chỉ biết ngóng cổ lên cao, ngửa mặt cảm hứng mà sủa... Tất cả. Như trong một hạt thóc khổng lồ, được tưới bởi một dòng suối trăng bất tận.
Tác giả: Nguyễn Thị Thu Huệ
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 32p13g
Từ hôm ấy, cha cất đôi dép lốp cũ vào một chiếc hộp nhỏ và chuyển sang đi đôi dép tổ ong. Trông cha như trẻ ra thêm đôi ba tuổi. Cha cười bảo đôi dép tôi mua tặng cha đi rất vừa vặn và êm chân. Giống như thói quen trước đây, đi đâu về cha cũng dùng bàn chải tỉ mẩn đánh rửa đôi dép thật sạch sẽ, trắng sáng rồi lại xếp ngay ngắn lên bậc thềm. Nhiều hôm tôi còn bắt gặp cha nhẹ nhàng mang đôi dép lốp và đôi dép tổ ong ra đặt cạnh nhau rồi cứ ngồi lặng im như vậy hồi lâu. Lén nhìn đôi mắt ươn ướt nước của cha, tôi biết cha đang nghĩ gì…
Tác giả: Phan Đức Lộc
Giọng đọc: Tiến Tú
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 16p04g
Hai thằng con trai đã đi gần nửa đời người, một đứa bỏ phố về quê, một đứa từ quê lên phố, theo gió Tết ngồi lại với xứ mình, nghe lòng đắng đót nhiều thương tưởng. Nghe trong ngọn gió Tết có tiếng cười rổn rảng của những kí ức tuổi thơ chạy dọc triền sông. Hồi đó xa lẵm, ngót chừng hai chục năm rồi phải không An? Tịnh hỏi khi trăng bắt đầu nhô lên trên nên trời thẫm đen. Đêm lồng lộng những thanh âm réo rắt rắt của đám cúm núm. Trong ánh mắt An bỗng quay về những cánh đồng xanh mướt mạ non, những cơn mưa mù trời, những trưa trốn ngủ chơi trò giặc giã, những lần quần thảo với đám bạn học lắm lem bùn… Những cái tên Tí, Tèo, Mít, Cam, Thiệt, Thà của đồng bưng phù sa, theo con nước xứ này lớn lên rồi đi tuốt luốt. An thở dài, ngã lưng xuống sàn lãng, mắt dõi thao nhìn con trăng mờ đục chưa tròn vành. Cúm núm gọi bầy mùa nước ngọt gió đồng, dần giã cả một khúc sông quê.
Tác giả: Tống Phước Bảo
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 19p14g