Truyện ngắn
Từ khi biết nghĩ, Tráng chưa thấy ai về thăm xứ này. Trong làng giờ còn lại các già, chỉ hai đứa con nít là Tráng và Tỉn. Ngày qua ngày hai đứa lùa đàn bò ra bãi chăn, nghịch cát thỏa thích cho tới tận xế chiều mới trở về, quấn quýt nhau như hình với bóng. Giờ Tỉn đi, bóng mất hình hay hình mất bóng? Cái nào cũng bỏ lại nỗi trống vắng mênh mông.Tỉn hay than xứ gì chán quá chẳng có màu sắc, đến một đóa hoa cũng không nở nổi. Hình như lần đầu tiên rớt câu đó là lúc chậu hoa mà lái bò mang cho Tỉn rụi tàn dù hôm qua nó còn rực rỡ. Tráng ngó mặt Tỉn thì hiểu trong đáy mắt đó đã tràn ngập nỗi thất vọng vô cùng và ẩn sâu là niềm khát khao được chạy ù sang miền đất phía bên kia đồi cát. Tráng hiểu rằng Tỉn đã không thuộc về Đồi Cát này nữa. Dường như cái gì đẹp đẽ tới đây đều bị nắng thiêu rụi ra một màu vàng cát, rồi chiều ngả màu đỏ quạch. Tráng thì thấy cát đổi màu cũng hay mà sao chẳng ai thèm ngắm.
Tác giả: Ngân Kim
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Đỗ Bích Thúy
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 22p44g
Người này truyền miệng người kia riết rồi đội ngũ tài xế xuyên sơn đều theo nhau “làm luật”. Nhiều ít tùy theo tải trọng, giá trị hàng hóa lưu thông. Cái trạm thu thuế không biên lai ngang “đèo Lương Sơn Bạc” cứ âm thầm, ngang nhiên tồn tại ngay trước mũi nhà chức trách hết sức trêu ngươi. Kể cũng khó; quan thì xa “thảo khấu” thì gần, làm căng chúng thù hằn, quấy nhiễu suốt sống sao yên. Còn nhà chức trách không thấy dân kêu nữa cứ tưởng đã yên. Vùng sâu dân thưa thớt, địa hình hoang vu không dễ mà quản lí; huống chi con đường đèo dài dặc hai bên suốt từ đầu đến cuối chỉ có rừng núi, rẫy nương, tịnh không một bóng nhà…
Vậy nhưng mọi sự đã đổi thay kể từ lúc lưng đèo mọc lên cái quán nước.
Tác giả: Y Nguyên
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 23p44g
Sáng nay, khi mở cửa bước ra sân, ánh sáng chói gắt ập vào mặt, phải mất một lúc, Cha mới hiểu là có ba ngọn vạn niên thanh bị cắt cụt. Cha tức ngực. Bên hàng xóm đã chặt những ngọn vạn niên nào chui qua hàng rào sắt, rung rinh bên đất nhà họ. Những ngọn cây ấy chỉ chiếm gang tay trên không trung, nhưng lại tạo một khoảng mát cho hai nhà, nay trơ cành phạt ngang, nhựa trắng sùi như mủ cao su. Phải mất một giờ, Cha mới lại bình tĩnh, tìm cách che chắn để Con gái không biết. Mới hôm kia, Con gái còn ngắm những lá vạn niên to, vàng suộm dưới gốc, đếm dần từng cái, ngược lên trời. Lá vàng không rụng khỏi cây, như sự nhấn nhá điểm xuyết trong một bức tranh xanh mướt, nhất là sau những cơn mưa...
Tác giả: Nguyễn Thị Thu Huệ
Giọng đọc: Thành Tuấn
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 27p03g
Bà Hòa đứng im, mắt hướng ra sông. Vẫn chưa tỏ mặt người. Đã bớt lạnh hơn nhưng cả người bà dường như vẫn còn run rẩy, kiểu run rẩy của người trong lòng đang lắng lại những kỷ niệm.
Bà lại đưa mắt hóng tít sang bên kia bờ, ánh mắt chờ đợi. Bà chừng như trông chờ một điều gì đấy từ chuyến đò sắp cặp bến. Gió thổi buốt lạnh nhưng cái bồn chồn trong dạ làm bà cảm thấy nóng rực. Bà gỡ chiếc khăn chùm đầu xuống. Mái tóc dầy và dài của bà còn đen nhánh buông xõa xuống lưng. Mấy sợi tóc dài bay lòa xòa trước trán như những bóng hình loáng thoáng. Bà Hòa cứ để nguyên cho những sợi tóc bay bay, cảm giác nao nao ùa đến khiến bà thêm bồn chồn.
Tác giả: Nguyễn Trọng Văn
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 37p18g
Thằng Út ở nhà dì đến tội, lủi thủi ra vô phụ việc, không nề hà bất kỳ công chuyện gì. Chiều nào nó cũng ngóng ra đầu hẻm coi Sáu Liên có trở về không. Mỗi đêm trước khi chui vô mùng ngủ nó lại lo ngay ngáy, sợ mẹ về bất chợt, thấy nhà khóa cửa mà lại không biết tìm nó ở bên đây. Thương nó quá dì đành dùng sơn vẽ mấy chữ rõ to trên miếng ván, kêu nó mang về treo ngay cánh cửa: "Con ở bên nhà Tư nè má!". Phải vậy nó mới ngủ yên. Mỗi ngày lại chạy qua ngó, rờ, cột ghít lại cho chắc chắn. Nó lo một ngày mẹ nó về mà tấm ván rớt xuống, vô tình úp mặt chữ xuống đất thì mẹ biết tìm nó chỗ nào, chắc gào khản cổ rồi lại bỏ nó đi biệt luôn.
Tác giả: Nguyễn Thanh Bình
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 24p47g
Ba mẹ con lội qua những trảng cát nóng bỏng. Xa xa là những cục đá của nghĩa trang của người Chăm Bà Ni bốc khói như ngỡ mùi trầm hương cúng của lễ Ramưvan. Đường vào làng một bên đậm kín xương rồng bò bám trên cát, thỉnh thoảng có bờ rào trước mỗi nhà đất khô nỏ, cứ ngỡ chỉ đập đôi hòn đá thì cả hàng rào khô sẽ bốc cháy ngùn ngụt như lễ hóa cốt người mất. Mỗi bước chân mẹ đi, trên đầu vò gốm Bàu Trúc lại lạo xạo hạt đậu. Thẩm mỏi rũ chân nhưng không dám nói, nó nhìn sang mẹ chân bà cũng cắm xuống cát. Chứng tỏ đôi chân rất nặng nề. Ở miền cát này chỉ có xương rồng và dê cùng bầy cừu là sống hồn nhiên với nắng gió. À thêm những đỉnh tháp rực đỏ cũng thản nhiên với đời với cát và gió. Còn tất cả đều liêu xiêu.
Nhà tôi ở gần đường nhưng cũng cô quạnh. Tối đến, bố tôi thường chong đèn khoảng một tiếng để chấm bài cho học trò. Hằng ngày, sau giờ đi dạy ông lên rừng kiếm củi, xúc tép dưới suối, trồng khoai, bắp trên đồi và luyện một bài sáo tên là "Bèo dạt mây trôi".
Tối đến, quanh vòng sáng của chiếc đèn dầu hỏa mùi khét lẹt, bố chấm bài, mẹ ngồi đan len. Những cuộc len mót lại từ áo cũ đứt nối liên tiếp. Em Hà ngủ trên đùi mẹ, tôi thì đem bút chì ra vẽ ngay cạnh bố. Một nhịp sống đều đặn quanh ánh sáng hiếm hoi mà ấm cúng. Tháng ngày cứ thế trôi...
Tác giả: Bùi Việt Phương
Giọng đọc: Thành Tuấn
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Võ Văn
Thời lượng: 13p25g
Đang đúng vào mùa mưa bão, ngập lụt lớn của năm Nhâm Dần, nên tôi được thấy một cái làng thật kỳ lạ. Chúng tôi ngồi trên thuyền len lách qua từng cái gò đất nhỏ có những cái nhà mái rạ be bé, thấp tè trên đó, để tiến vào ngôi nhà có tường xây bằng gạch, mái ngói ở trên một cái đồi nho nhỏ của bác Phương.
Sau này, tôi nghe nói đây là khu nhà cao to nhất ở đó. Có lẽ nhà bác Phương giầu có nhất làng vì có bố đi làm ở Hà Nội từ thời Pháp. Ngôi làng bé xíu này cách xa hẳn với các xóm làng khác, như ốc đảo quanh năm nước ngập. Bốn mẹ con người Hà Nội chúng tôi đến đây sơ tán như một sự lạ. Người lớn và trẻ con lần lượt đến hỏi thăm và tặng quà: người túm lạc, người bọc khoai. Có lần thức dậy, cả nhà sững sờ vì có một miếng thịt lợn to chừng nửa ký treo ở cửa nhà. Hóa ra là do mẹ tra thuốc mỡ Textracilin cho một bà bị đau mắt lâu năm. Chỉ 2 lần mà mắt bà sáng trong trở lại. Bà già ân nghĩa đã cầu kỳ tìm cách trả ơn bằng món quà vô cùng quý hiếm lúc đó.
Tác giả: Nguyễn Thị Anh Thư
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Đỗ Dũng
Thời lượng: 28p30g