Ngày 2/9/1945, tại Quảng trường Ba Đình, Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc bản “Tuyên ngôn Độc lập” lịch sử, trịnh trọng tuyên bố trước toàn thế giới về sự ra đời của Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa (nay là nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam). Tuyên ngôn Độc lập là sáng tạo của cá nhân Chủ tịch Hồ Chí Minh, cũng đồng thời là sản phẩm của lịch sử; là kết quả của những hy sinh của dân tộc trong gần một thế kỷ đấu tranh dưới ách xâm lược của thực dân, đồng thời là sự kết tinh giá trị của hàng ngàn năm văn hóa Việt Nam.
Ờ nhớ cái đêm đầu tiên giúp bôi đen người chiến sĩ đặc công để trinh sát đồn địch, cô Hai đã khá vất vả vì anh trắng quá, trét quá trời bùn than trộn dầu luyn- một thứ nhớt xe máy thải ra, vì phải bơi qua sông. Mà lạ, người gì hình như không có cảm xúc, con gái người ta bôi bôi trét trét trên mình mà chớ hề thấy đụng cựa, mặt lạnh tanh, đứng im không nhúc nhích, mà người có chút “vọng động” lại là cô. May trong tối, ánh sáng từ ngọn đèn dầu chỉ lờ mờ nên không thấy cô nóng bừng hai má.
Tác giả: Hoài Hương
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 24p16g
Tôi không thấy gì trước mắt mình nữa cả. Có vài âm thanh, tôi biết đó là tiếng một vài thiết bị khi ngưng hoạt động một cách đột ngột. Điện cúp. Quái quỷ. Điện cúp thật. Lại có tiếng la ó nhưng lần này là bực dọc. Tôi vẫn ngả người trên sofa, khoảng tối đen ngòm trước mặt đang nuốt chửng thân tôi nhưng không làm tôi khó chịu hay nao núng. Thây kệ. Lâu lâu điện lại cúp một lần, chắc có sự cố gì đó. Hoặc cúp theo lịch. Nếu vậy chắc chắn là có thông báo của điện lực. Tôi nhớ tới cái điện thoại, lúc nãy xem vài thứ trên đó xong thì đã quẳng nó xuống bàn, nó đang nằm ngay trước mặt đây thôi, chỉ cần vói tay lấy. Có thể có email hay tin nhắn về việc cúp điện mà tôi lỡ bỏ qua. Chắc vậy. Tôi nghĩ và muốn lấy điện thoại xem nhưng kỳ lạ cái đầu tự nhiên nặng dần, nặng dần như búa tạ chẳng nhấc lên được nữa. Cơn buồn ngủ ập đến, tôi cảm thấy toàn thân mình đang nhũn ra trong bóng tối.
Tác giả: Lệ Hằng
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Đình Truyền
Thời lượng: 24p35g
Trời vẫn nắng oi ả, không một gợn mây. Nhà nhà đóng kín cửa như sợ cái nóng hầm hập trên 40 độ len vào. Chỉ có phía gốc đa đầu làng là vẫn ồn ã. Đã hơn 3 giờ chiều mà ngoài đồng Yên Trung, Mạ Lốc vẫn tịnh chẳng một bóng người. Những vạt lúa đã vàng hươm báo hiệu một vụ mùa bội thu. Giống lúa mới năm nay lão Khuyếnh (Trưởng thôn) đưa về sây hạt, chắc bông khiến cho lão lúc nào cũng cười tủm tỉm. Kiểu này lão có quyền nói: “… được mùa là do chỉ đạo”.
Tác giả: Đinh Hạ
Giọng đọc: Tiến Tú
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Hoàng A Sáng
Thời lượng: 18p32g
Trên thảm cỏ xanh mượt, dưới gốc những cây dừa gió là một chiếc ghế đá. Hình như chiếc ghế đã ở đây cả trăm năm để chờ đợi hai người. Nhưng anh không ngồi xuống ghế. Tay anh vẫn không rời tay chị. Anh đã không biết rằng trong bàn tay chị còn có một chiếc lá nhỏ còn thức. Vì thế, chiếc lá đã nghe hết những lời đắm say anh dành cho chị. Bàn tay chị cuống cuồng bỏ rơi chiếc lá. Chiếc lá rơi xuống, đậu trên cỏ xanh. Như chiếc xe của anh, đang bơ vơ giữa đường đêm.
Tác giả: Tống Ngọc Hân
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 29p40g
Từ khi lộ ý định ra ở riêng, con dâu chị ít nói hẳn. Nó vẫn ngoan ngoãn, lễ phép như mọi khi, nhưng giữa hai mẹ con bắt đầu có khoảng cách không thể lấp đầy. Nhìn thấy nó, tự nhiên chị khó chịu. Chị chiều chúng nó thế, hết lòng vì chúng nó thế, chị đã làm gì sai? Con trai vẫn tỏ ra bình thản, song chị biết thâm tâm con đấu tranh dữ dội. Chị đẻ ra con, gần gũi con mấy chục năm trời, con nghĩ gì, sao chị không hiểu. Ý định ra ở riêng chắc chắn là của con dâu. Con trai chiều vợ và thương mẹ, lòng nó hẳn rối như tơ vò. Chị nhìn con mà rơi nước mắt. Lòng chị đớn đau, tê tái. Không khí trong nhà u uất như có đám, lúc nào cũng trầm lắng và nằng nặng buồn.
Tác giả: Nguyễn Ánh Nguyệt
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Tân Hà
Thời lượng: 25p46g
Dọc theo con đường dẫn ra bến đò lô nhô nhiều sỏi đá, lão đi một đoạn rồi rẽ ngang qua đường ruộng, nhà ông Minh nằm trong khuôn viên vuông của phần thổ cư hơn sào ruộng, bốn mặt đều chắn bởi “thành lũy tre”. Cái bóng râm che mát rượi ập vào lão, lão cảm giác như ớn lạnh trong người. Ngôi nhà ba gian của bạn khác với ngày thường: cửa lớn đón. Lão dấm dứ chân trước cổng rồi quay lui. Xao xác một tiếng gà tục tác đâu đó ở xóm trên, tiếng chó sủa vang vang như gần như xa, con chim quốc lẻ bạn cũng vừa kịp lên tiếng thở than... riêng cánh đồng lúa thì đương mùa tươi đẹp, mùa trao hoa nhận phấn, mùa trổ bông.
Tác giả: Đặng Ngọc Tam Giang
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 35p48g
Hạ nhìn ra màn mưa hoang hoải, nhớ cái ôm siết nồng nàn của Vĩnh giữa sân ga Hàng Cỏ vào buổi chiều chia tay. Anh xốc ba lô lên vai, khẽ đưa tay vén mấy sợi tóc mai xòa xuống trán cô trong một thoáng lặng im giữa hai hồi còi tàu rền rĩ. Hạ cố kìm nhịp đập trái tim thổn thức khi bóng anh khuất sau dòng người hối hả lên chuyến tàu hướng về biên giới, đơn vị anh đóng quân đâu đó trên triền núi mờ xa, mấy chục năm rừng vẫn xanh một màu xanh áo lính.
Tác giả: Trần Thị Tú Ngọc
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Đỗ Bích Thúy
Minh họa: Họa sĩ Nguyễn Văn Đức
Thời lượng: 33p21g