Truyện ngắn
Nhà tôi ở gần đường nhưng cũng cô quạnh. Tối đến, bố tôi thường chong đèn khoảng một tiếng để chấm bài cho học trò. Hằng ngày, sau giờ đi dạy ông lên rừng kiếm củi, xúc tép dưới suối, trồng khoai, bắp trên đồi và luyện một bài sáo tên là "Bèo dạt mây trôi".
Tối đến, quanh vòng sáng của chiếc đèn dầu hỏa mùi khét lẹt, bố chấm bài, mẹ ngồi đan len. Những cuộc len mót lại từ áo cũ đứt nối liên tiếp. Em Hà ngủ trên đùi mẹ, tôi thì đem bút chì ra vẽ ngay cạnh bố. Một nhịp sống đều đặn quanh ánh sáng hiếm hoi mà ấm cúng. Tháng ngày cứ thế trôi...
Tác giả: Bùi Việt Phương
Giọng đọc: Thành Tuấn
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Võ Văn
Thời lượng: 13p25g
Đang đúng vào mùa mưa bão, ngập lụt lớn của năm Nhâm Dần, nên tôi được thấy một cái làng thật kỳ lạ. Chúng tôi ngồi trên thuyền len lách qua từng cái gò đất nhỏ có những cái nhà mái rạ be bé, thấp tè trên đó, để tiến vào ngôi nhà có tường xây bằng gạch, mái ngói ở trên một cái đồi nho nhỏ của bác Phương.
Sau này, tôi nghe nói đây là khu nhà cao to nhất ở đó. Có lẽ nhà bác Phương giầu có nhất làng vì có bố đi làm ở Hà Nội từ thời Pháp. Ngôi làng bé xíu này cách xa hẳn với các xóm làng khác, như ốc đảo quanh năm nước ngập. Bốn mẹ con người Hà Nội chúng tôi đến đây sơ tán như một sự lạ. Người lớn và trẻ con lần lượt đến hỏi thăm và tặng quà: người túm lạc, người bọc khoai. Có lần thức dậy, cả nhà sững sờ vì có một miếng thịt lợn to chừng nửa ký treo ở cửa nhà. Hóa ra là do mẹ tra thuốc mỡ Textracilin cho một bà bị đau mắt lâu năm. Chỉ 2 lần mà mắt bà sáng trong trở lại. Bà già ân nghĩa đã cầu kỳ tìm cách trả ơn bằng món quà vô cùng quý hiếm lúc đó.
Tác giả: Nguyễn Thị Anh Thư
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Đỗ Dũng
Thời lượng: 28p30g
Gần tới nhà, sắp qua khu công trường cầu Rạch Bần, bà kêu xe ôm dừng lại để ngó cái cầu mới đang xây. Cây cầu khỉ hồi nào mất dạng. Nơi đầu cầu, ống bê tông để ngổn ngang, sắt thép chồng lên nhau, lửa hàn chói mắt. Hai trụ cầu vững chắc đã dựng dưới rạch. Từ nay đến Tết, chắc dân hai xã được đi cầu mới. Nhà nước lo cho dân vậy, ai mà không ham. Bà lại nhớ tới lời cô nhân viên tóc vàng rơm. “Mình là gia đình cách mạng, địa phương có dự án gì làm lợi cho dân thì nên gương mẫu ủng hộ dì à”. Làm cây cầu này thì ủng hộ chớ sao. Cũng như trước kia, những dự án chế biến phụ phẩm từ dừa hay phong trào xây dựng khu dân cư văn hóa, có khi nào bà không ủng hộ đâu.
Tác giả: Phùng Phương Quý
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 21p01g
Ai lại treo đèn dầu lủng lẳng như phong linh trước cửa nhà cơ chứ? Không chỉ một mà đến ba, bốn, năm chiếc. Tôi dừng chân trước một căn nhà xập xệ, trỏ tay ra đếm. Những ngọn đèn mê ảo, huyền bí như thôi miên thị giác. Tôi hí hoáy cầm máy ảnh chụp lấy chụp để. Ánh sáng chớp nháy từ ống kính liên tục lóe ra, làm thu hút ánh nhìn của một đứa trẻ. Bỗng nó lên tiếng:
“Chú là ai thế? Sao lại chụp hình nhà cháu?”
Tôi sững sờ trước giọng nói phát ra. Đó là một thằng bé nhỏ người, gầy còm như que củi.
Tác giả: Nguyễn Thái Bảo
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 26p25g
Và năm nào cũng thế, phải chờ cho đến khi chuyến xe khách màu đỏ đang dần trôi về thị trấn thì người ta mới tin rằng mùa xuân đã được chở đến đây. Chỉ một lúc nữa thôi xe sẽ dừng trước cánh cổng sắt đã hoen gỉ ọp ẹp. Thuần ngó chừng bà già còn bận rộn tước lá dong, chẻ nắm lạt dang hay đang vo gạo ngoài thềm giếng. Thuần đoán chắc bà già còn nhiều việc phải làm chưa thể dứt ra được mà đi nên đóng cửa xe ra hiệu cho anh tài lăn bánh. Chuyến xe này cả năm chỉ ghé đến một lần. Dường như cũng chỉ tha thiết dừng trước cánh cổng đó rồi sẽ đi một mạch lên tận Lào Cai trả khách về bến cuối. Có ông già năm nào cũng ra ngóng chuyến xe cuối cùng, chờ đến khi không còn ai bước xuống mới lặng lẽ quay đi. Thuần giả vờ không nhìn thấy tấm lưng đơn độc ấy đang tan ra trong sương. Xứ này nhiều sương đến mức người ta không thấy được mắt nhau nên buồn vui cũng hóa thành ảo ảnh…
Tác giả: Vũ Thị Huyền Trang
Giọng đọc: Thành Tuấn
Lời bình: Nhà văn Đỗ Bích Thúy
Minh họa: Họa sĩ Tuấn Anh
Thời lượng: 26p36g
Cáy nhìn Chớ cũng thấy ghét. Bố mẹ giận, chả biết nói cái gì cho hay ho, cho mềm lòng người già, lại chực khóc. Khóc thì bố mẹ có thôi dằn dỗi, thôi mắng nhiếc đâu. Vì bênh Chớ mà Cáy khổ với bố mẹ lắm rồi. Mấy lần bà Chua bảo tìm vợ mới cho, Cáy không chịu, bà rền rĩ: “Sao lại đẻ ra cái thằng đàn ông họ Vàng muốn đội váy vợ lên đầu thế? Khổ quá mà!”. Lại còn cả họ Vàng nhà Cáy nữa, ai cũng bảo: “Cái thằng Cáy có mỗi việc làm cho vợ đẻ mà không được, thì làm được gì chứ!”. Nghe vậy cơn tức muốn làm cho gan ruột Cáy bục ra.
Tác giả: Nguyễn Phú
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Lê Trí Dũng
Thời lượng: 36p50g
Đêm trước, lúc đang lục đục vo gạo nấu cháo thì bỗng nghe có tiếng con bìm bịp kêu bầy, dì nói với chồng, sao tự nhiên thấy lòng buồn quá. Nằm trước mũi ghe, dượng vừa gõ gõ tay vào cái radio cao niên giọng đục ngầu rọt rẹt, vừa nói: “Năm này mình cũng lục tuần rồi”. Một câu trả lời không đầu không cuối, nhưng dì biết, dượng đang hoài niệm về một chốn xa, vô định không biết là đâu.
Nơi đó có một mái nhà, có bầy cháu con và mảnh vườn để những năm cuối đời nhổ cỏ trồng rau, vui thú với thiên nhiên, làng xóm. Con bìm bịp lại kêu râm ran làm dì chợt thấy tủi lòng. Sống cực cách mấy, dì dượng cũng cố gắng vượt qua, nhưng trời trớ trêu bỏ quên đôi uyên ương mấy mươi năm không có đứa con nào. Vợ chồng ngày một già đi, mơ ước một mái nhà vẫn còn xa lắc mà hy vọng về tiếng khóc trẻ thơ thì dần khép lại phía xế chiều.
Tác giả: Lê Quang Trạng
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Phạm Hà
Thời lượng: 15p54g
Thiệt hộc tốc chạy về khi vừa nghe dứt cú điện thoại của thằng Bình bát. Tháng sáu phủ nắng khắp miệt đồng bưng. Nắng nảy lên những tán lá xanh rì. Nắng trổ những trái non biêng biếc quanh mấy cành cụt. Nắng hong khô mấy cây hàng vừa da. Nắng nung người dân tay đen lấm tấm mồ hôi. Chỉ vậy thôi, nắng không thể bắt lửa để cháy vườn mặc nưa. Thiệt tin con nắng xứ này cũng mang lòng phù sam, sao nỡ đốt thứ thảo thơm đã cho người lục tỉnh vang danh trăm năm qua. Thiệt cứ chạy. Chạy trối chết dọc trên bờ đê. Chạy băng qua mấy cánh ruộng. Chạy về phía lửa. Phía mặc nưa đang mùa cho trái.
Tác giả: Tống Phước Bảo
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Trần Lệ Thủy
Thời lượng: 35p52g