Hồi đó, Vàm Luông chưa phải là xứ sở của “tỷ phú sầu riêng” như bây giờ. Vàm Luông nằm chơi vơi giữa ba bề là nước. Ngoài vô số bần, mắm, trâm bầu và ô môi, còn lại là những cánh đồng lúa mỗi năm một vụ với năng suất một công chục giạ là mừng.
Cởi được sợi dây bao cấp cấm chợ ngăn sông trói chặt cuộc sống người dân tròn trèm một thập kỷ, từ lúa chuyển sang trồng cây ăn trái, trậm trầy trậm trật theo chủ trương chuyển đổi cây trồng: Chặt, rồi trồng, rồi chặt… người dân Vàm Luông đã từng có một thời gian dài bỏ nhà “lên kinh” cắt lúa mướn. Con nít học hết lớp trường làng là theo cha mẹ xuống ghe đi kiếm ăn. Cho nên, việc Thi và Điền đậu lớp 10 trường chuyên của tỉnh khiến cả xóm ai cũng vui lây.
Tác giả: Ngô Thị Thu Vân
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Nguyễn Tiến Quân
Thời lượng: 22p37g
Tàu khởi hành, chưa bao giờ Hoàng mong tàu chạy như đêm nay. Tại sao Hoàng không về Huế, thánh phố nơi chôn nhau cắt rốn của Hoàng. Không. Hoàng muốn bốc hơi khỏi thành phố đó. Cái thành phố chứng kiến những nấc thang thành công rực rỡ mà cũng là nơi tỏ tường những bẽ bàng tủi hổ của đời anh.Trong một giờ đầu trên tàu, trong cái gập gềnh lắc lư, Hoàng thiếp đi trong dư âm của rượu. Có thể khi tàu tới Đà Nẵng anh sẽ uống một viên thuốc ngủ để khi tàu qua Huế anh đã chìm vào trong giấc quên.
Tác giả: Trương Tuệ Đăng
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Đặng Mậu Tựu
Thời lượng: 27p39g
Mẹ gọi tôi là Nhược Thủy. Tôi sinh ra từ dòng nước u buồn.
Sâu và lạnh. Tôi không thấy mặt trời, chỉ thấy những vệt nắng không đủ ấm, loang loáng trên mặt nước. Những loài thủy sinh lặng lẽ, mỗi loài gặm nhấm thứ ngôn ngữ của riêng mình.
Chúng tôi cô độc giữa tầng sâu. Từng chiếc vây mỏng mảnh và yếu bấy. Bơi trong vời vợi giá băng.
Mẹ bảo chúng tôi phải tìm dòng nước ấm.
Tác giả: Nguyệt Chu
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Đặng Đình Ngỡ
Thời lượng: 39p45g
Năm phút sau tàu chạy. Anh đứng lên sửa lại trang phục ngành đường sắt. Nhét áo vào quần ngay ngắn, vuốt phủi ống quần vải cho phẳng phiu, vuốt tóc, đội cái mũ xanh lên. Tất cả các động tác thực hành như khuôn khổ. Mở cửa buồng trực, anh bước ra toa, nện giày vào sàn đi cồm cộp về phía trước. Kiểu đi rất có uy, rất có dáng làm quan to, thế nhưng mãi đến năm bốn mươi tuổi anh vẫn chỉ là một nhân viên đi theo tàu. Bạn anh, đồng nghiệp anh giờ đã là ông này bà nọ. Cái cậu gác ghi trúng biên chế ngành một lần với anh, nay đã là phó ga, chức tước rùng rình, bạc tiền rủng rỉnh. Thế mà anh, chỉ ăn thêm được đôi ba đồng nhờ bán buồng trực hoặc nhận tiền lót tay của khách đi trốn vé. Cái bước chân cồm cộp của anh, nó chỉ mô phỏng cho số cực khổ nặng nề đeo bám lấy anh mà thôi.
Tác giả: Hoàng Công Danh
Giọng đọc: Tiến Tú
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 19p23g
Phương ngơ ngẩn khi Trang đi, ngơ ngẩn cả khi phòng ký túc có người mới chuyển vào. Trang là đang chạy trốn hay sao, bị từ chối thôi mà, một hai ngày là quên, làm gì đến mức phải chạy xa thế. Như Phương đây, mấy tuần nay, cô không đến báo cáo, nghe tiếng anh ở xưởng, cô tìm đường khác đi. Thi thoảng cô thấy anh, nhớ lời Trang, cô cúi đầu không nhìn. Lời từ chối tương tự chắc anh nói không ít lần, cô không muốn mình là người tiếp theo, lại tò mò, cô gái thế nào mới lọt vào mắt Tú?
Tác giả: Nguyễn Thị Anh Thư
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 27p29g
Họ là những người đầu tiên tiếp nhận những mảnh đất rừng găm đầy bom đạn để cuốc xới, gieo trồng, lần lần bạn bè, anh em họ mạc mới tìm đến, hình thành một cái xóm nhỏ của những người đồng hương xứ Bắc tại đây. Hải Đăng nghe bố và các anh kể những ngày đầu đến đây, mọi người ngủ nhờ trong lán trại của các chú bộ đội, vay từng ống gạo nấu cơm và được các chú dẫn đi tìm nơi đào giếng, chặt cây làm nhà. Mùa mưa đầu tiên, nhà đổ, nước suối dâng lên cuốn đi cả cột, cả mái, mọi người lại phải tìm nơi tốt hơn để dựng lại nhà. Khi cái nhà đã chắc chắn, cánh đồng đã được khai quang, Hải Đăng mới được mẹ dắt về Sông Ray.
Tác giả: Trần Thu Hằng
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Thành Chương
Thời lượng: 24p23g
Trên miền cát cháy đó có dáng hai đứa nhỏ tóc cháy khét lẹt, quần áo tả tơi, nhiều chỗ vải tưa thấy cả đám da khét nắng đen thui. Đứa lớn hơn kéo tấm ván đi phía trước, đứa nhỏ lẹt đẹt phía sau, chừng lâu tấm ván nặng quá nên khoảng cách giữa hai đứa ngày càng xa dần ra. Đứa nhỏ thấy vậy khóc bù lu bù loa “Hai ơi, đợi Út với!”, khi đó đứa lớn mới bực bội bỏ tấm ván xuống chạy ngược lại phía sau kéo phụ em, vừa kéo vừa lầm bầm “lẹ lẹ hông tụi nó giành hết khách bây giờ”. Thương biết rõ đứa nhỏ khi đó vừa kéo vừa thút thít khóc vì sợ không có khách về sẽ bị la. Sao không biết rõ được vì con bé đen nhẻm, còi cọc đó chính là cô hồi nhỏ, còn thằng nhỏ mặt quạu cọ kia là anh hai cô.
Tác giả: Ngân Kim
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 20p21g
Đã bao năm chị vẫn giữ thói quen dậy sớm nhóm lửa. Sáng nay cũng vậy, khi lũ chim trên đồi quyên thảo thức giấc, chị lại trở dậy ngồi bên bếp lửa. Rồi khi ấm nước sôi kiệt đến tận đáy, chị mới giật mình nhớ ra bữa sáng của con bé chưa được chuẩn bị.
Chị vo gạo rồi đặt chiếc nồi con trên ngọn lửa rực rỡ. Đúng lúc ấy tiếng còi xe vang lên. Đây là chuyến xe đầu tiên trong ngày chạy qua xã chị. Chị không hiểu sao chiếc xe ấy cứ đến gần nhà chị lại bấm còi inh ỏi. Cả miền đồi rừng bị đánh thức bởi tiếng còi xe. Những âm thanh dập dồn thúc vào sâu thẳm lòng chị...
Tác giả: Nguyễn Phú
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 19p51g