Mai ngồi lặng. Chưa bác sĩ nào hỏi cô câu tương tự. Mỗi lần đi khám, sau khi kể lể dông dài về những triệu chứng, về mức độ đau đớn, Mai luôn được bác sĩ gật đầu phán luôn những tên bệnh “đau nửa đầu”, “làm việc quá tải”, “mất ngủ thường xuyên”, “rối loạn nhịp sinh học”, “Nếu sử dụng máy vi tính nhiều thì giảm đi nhé, không tốt”.
Chưa hề có ai hỏi trước khi đau, cô bị thế nào, điều gì đã khiến cô đau.
Tác giả: Nguyễn Thị Thu Huệ
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 29p14g
Có những buổi chiều xanh thắm, mùa thu vàng lựng, chị ngồi tựa đầu vào vai anh. Dòng sông lững lờ thả những hạt phù sa về phía cuối nguồn. Trong bộ quân phục không quân, anh giơ tay chỉ về khoảng trời xanh ngút. Miền gió đấy. Anh sẽ bay vào khoảng trời ấy, thênh thang như cánh chim. Từ trên cao, ngắm nhìn quê hương, đẹp lắm, như dải lụa.
Chị ngẩng đầu lên. Thấy nụ cười trong mắt anh. Rồi tự nhiên, chợt buồn. Anh bay trên ấy, cao xa quá, em làm sao thấy được. Chỉ muốn anh bay như những cánh chuồn.
Anh bật cười. Cánh chuồn? Mỏng manh thế thôi sao? Mỏng manh thế, với em cũng là quá đủ. Hãy bay cao vừa đủ để lúc nào em cũng có thể theo dấu tìm anh.
Tác giả: Nguyệt Chu
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Nguyễn Đăng Phú
Thời lượng: 37p04g
Chú Tài nhập ngũ vào ngày đầu tháng mười, năm một ngàn chín trăm sáu mươi tám cùng với ba người bạn cùng làng. Nhưng đằng đẵng ba năm sau ngày đi không có tin thư gì gửi về. Có lời đồn chú đã chết trong một trận bom địch đánh trúng đội hình đơn vị ở phía bắc Kon Tum. Tin dữ về đến bản, lọt vào tai mé chú. Ngày ngày mé ra ngồi bên cầu thang, nhìn về phương Nam buồn bã trông ngóng. Chị Đàn thỉnh thoảng mới qua thăm mé. Tục lệ người Tày ở đây là vậy. Khi nào có con, dâu mới về ở hẳn nhà chồng. Từ lúc nghe tin dữ Đàn cũng đứng ngồi không yên. Bên nhau chẳng được mấy ngày nhưng đã hóa hòn than trong lòng. Biết Tài có còn trở về? Có lửa mới sinh khói, không dưng thiên hạ đồn. Buồn nhớ nặng cả chân tay. Bạn gái rủ đi hát sly, hát lượn Đàn lẳng lặng theo cùng. Đi cho vợi lo buồn. Lượn hoa tình cũng giúp lòng khuây khỏa. “Hai ta không ở cùng làng, khi nghe anh lượn muốn sang theo về”. Là hát thế thôi chứ có tình ý ong ve gì với ai. Nhưng đâu có được như nghĩ lúc đầu, là chỉ để bớt cô đơn phiền muộn, nào ngờ động lòng trộm nhớ người dưng...
Tác giả: Cao Duy Sơn
Giọng đọc: Tiến Tú
Lời bình: Nhà văn Đỗ Bích Thúy
Minh họa: Họa sĩ Đào Công Huân
Thời lượng: 38p33g
Bà chấm mắt ghe đúng giờ hoàng đạo bày mười hai cây cọ ra rồi khấn thần sông rửa cọ. Cọ được nhúng xuống dòng Cái Rơn cho ngậm nước nở lông. Đoạn bà pha màu rồi bắt đầu những nét vẽ. Mắt ghe dần hiện lên. Viền mắt xanh đậm. Lòng mắt đỏ au. Chấm mắt đen tuyền. Mười hai nét vẽ là ra một con mắt. Dù đã bảy mươi tuổi nhưng đôi tay bà vẫn lả lướt. Hai cặp mắt ghe xong là tới phần điểm nhãn cho ghe thuận nước mà tới. Trong khói hương trầm bay bổng. Câu khấn lầm rầm chẳng ai nghe thấy. Nhưng nét mặt ai cũng nghiêm trang thành kính. Nhưng, lời khấn của bà chấm mắt ghe có khi như hát, có lúc như khóc. Thiên hạ nói khắp Cửu Long mỗi ghe của bả chấm mắt là sau bài khấn nhìn lại mắt ghe bỗng như mắt người. Lung linh. Sinh động. Ghe cũng có hồn. Hồn ghe như hồn người.
Tác giả: Tống Phước Bảo
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Văn Nguyễn
Thời lượng: 18p59g
Tôi yêu biển. Sinh cũng thế. Chúng tôi sinh ra và lớn lên cùng những con sóng. Biển là bạn và cũng là nguồn sống của những ngư dân. Những người trong làng vẫn hay kể cho nhau nghe về mỗi chuyến đi. Nhưng có lẽ chuyến đi mà cả đời này họ không thể nào quên đó là những chuyến đi biển cách đây gần ba mươi năm. Ông nội Sinh là người đi biển dày dặn kinh nghiệm nhất trong làng. Ông đã cùng với những người đàn ông của làng vượt sóng chở lương thực, tiếp tế cho bộ đội trong cuộc chiến giữ đảo. Tàu ông bị bắn cháy cùng những người lính trong một trận chiến khi các anh kiên quyết giữ đảo. Trên con tàu mang số hiệu HQ… có cả người con trai duy nhất của ông. Tất cả họ hy sinh. Họ mãi mãi nằm lại với biển trời Tổ quốc, ở nơi rất xa.
Tác giả: Dương Giao Linh
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 31p09g
Đến tận giờ, khi đã thành hai người tóc bạc, ba vẫn không trả lời mẹ. Ngày nhỏ, anh từng trách ba làm mẹ khổ, để mẹ sống trong nơm nớp, nghi ngờ. Càng lớn, anh nhận ra không phải ai cũng hiểu, cũng say đắm với những cuộc đi, nhất là phụ nữ. Họ giống những gốc cây lớn, ngại xê dịch, ưa cảm giác an toàn, thích trói buộc. Nên anh cũng im lặng, khi vợ trách sao nghỉ việc công ty cũ, vợ khóc lên khóc xuống mỗi lần việc làm ăn vào ngõ cụt. Kể cả lúc vợ mặt mày tái ngắt chìa ra trước anh hợp đồng vay ngân hàng chục tỷ và sau cùng là lá đơn li dị, anh nhớ, cũng đã không nói một câu nào. Hương vị tuyệt vời từ những cuộc hành trình, hưng phấn run rẩy của mạo hiểm là những thứ vợ (và mẹ anh nữa) mãi sẽ chẳng nếm được.
Tác giả: Nguyễn Thị Kim Hòa
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 29p21g
Chắc chắn đã có thứ gì đó hay ho mê hoặc, hoặc là thứ gì đó giật gân sửng sốt, thứ gì đó đủ sức mạnh để đánh bật anh ta ra khỏi ý định ra khỏi nhà vào lúc nửa đêm. Đúng lý thì nó phải là thứ gì đó lạ lẫm, vậy mà chẳng có gì nhiều ngoài một bức ảnh rất bình thường. Một cô gái và một chàng trai, họ tầm đôi mươi. Tấm ảnh nói lên thời gian và công nghệ lúc bấy giờ, tấm ảnh rất mộc, mộc y như họ từ áo quần cho đến kiểu tóc và gương mặt. Họ đang nâng ly trước chiếc bánh kem nhỏ bằng lòng bàn tay. Có thể thấy họ uống coca-cola và hai cái ly là loại ly thuỷ tinh chấm bi mà đầu giờ tối người phụ nữ đã tất tả đem cất để thay bằng loại ly uống rượu vang cho đúng điệu. Tấm hình ấy thực sự rất bình thường và một điều bình thường nữa, đó là tấm hình chẳng của ai khác mà là của anh ta, chính anh ta là chàng trai đang nâng ly ấy.
Tác giả: Lệ Hằng
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Hồ Đình Nam Kha
Thời lượng: 32p40g
Lần nào đi xa về Mai cũng đứng lừng khừng trước ngõ. Đứng đúng đoạn ngõ chẻ thành hai hướng chạy thẳng đến hai mái nhà cũ kỹ. Ở giữa là rặng tre cao vút làm ranh giới địa phận của hai người từng sống chung nhà, ngủ chung giường.
Chân Mai không biết nên rẽ trái hay rẽ phải, sang chào bố trước hay vào nhà mẹ trước. Rồi lần nào Mai cũng chọn phương án ngồi bệt xuống đất dồn hết sức còn lại sau một chuyến đi dài, nói thật to đủ vang cả hai nhà “con về rồi”. Hai cái đầu sẽ thò ra từ hai mái nhà, cùng chạy lại giằng co Mai như muốn xé đôi.
Tác giả: Vũ Thị Huyền Trang
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Tuấn Anh
Thời lượng: 31p25g