Danh mục logo

Truyện ngắn Truyện ngắn

Truyện ngắn: Gùi xuân lên đỉnh mây trời

Truyện ngắn: Gùi xuân lên đỉnh mây trời

Khi Sao lớn lên đã thấy Dao luôn đi bên cạnh đời mình. Nhà hai người cách nhau một quả núi, một con suối nhỏ. Đứng ở nhà này nhìn thấy ngọn khói bay lên từ bếp nhà kia. Sáng nào Sao cũng đứng dưới gốc cây trẩu chờ Dao cùng đến lớp. Mùa đông Dao hay thò tay vào túi áo trần bông lấy ra nắm đậu tương còn nóng hổi dúi cho Sao nhấm nháp. Có hôm quà ngày đói là chiếc bánh sắn rán bằng lá chuối, sắn luộc chia từng khúc, sắn xôi vo thành từng nắm nhỏ. Đủ để ấm dần cái bụng đang sôi lên vì đói của Sao. Mùa xuân, dưới tán cây trẩu nở hoa trắng muốt, Sao xòe tay nhận từ người bạn thân mấy lát mứt gừng ngậm cho ấm cổ. Năm tháng dần trôi, dưới gốc cây trẩu ấy Sao thành thiếu nữ. Hoa trẩu rơi trên suối tóc đôi mươi, lúng liếng mắt cười, thầm thương trộm nhớ. Dao trở thành chàng trai hoạt bát, cao lớn như tán cây, tấm lưng rộng như trái núi che chở cho Sao.

Tác giả: Vũ Thị Huyền Trang
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Tuấn Anh
Thời lượng: 29p29g

Truyện ngắn: Súc Hỷ

Truyện ngắn: Súc Hỷ

Quá chín giờ mà nắng non chưa chịu ló. Thời trẻ rét hơn thế lão còn lặn sông Qui bắt cá. Nhắc đến lại tiếc. Nhanh quá thế! Tết này nữa đã bảy mươi mốt xuân qua.

Súc Hỷ là người duy nhất ở đất này còn ít chữ nôm Tày. Vì thế phần nào lão được nể trọng. Ba ngày tết trong bộ quần áo rách như gã ăn mày, lão tự nguyện "khai vài xuân" cho mọi nhà. Những ngày đó thấy lão, dân Cổ Lâu đều tỏ mặt cung kính.

Tác giả: Cao Duy Sơn
Giọng đọc: Tiến Tú
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 28p28g

Truyện ngắn: Người của đất

Truyện ngắn: Người của đất

Một bữa đổi gió, ba lôi từ hộc tủ ra một bọc đất sét. Len lén lúc mẹ sơ hở, ba chớp lấy cái thau inox, đổ vào chút nước rồi ngồi nghịch đất với đôi mắt sáng lung linh. Đứa con không biết tại sao nhà mình lại có bọc đất sét đó. Hỏi mẹ thì mẹ cười, “hồi ba mầy còn khỏe, ổng về quê móc cục đất sét ở bên hông nhà mang lên đây. Mỗi lúc nhớ đất quá, ổng lôi ra hít hà cho đỡ nhớ”.

Tác giả: Lê Quang Trạng
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Nguyễn Khôi
Thời lượng: 17p19g

  

Truyện ngắn: Vườn ổi trong xóm chổi

Truyện ngắn: Vườn ổi trong xóm chổi

“Rầm”, chiếc xe lao vào một người. Tụi tôi ngã chỏng vó. Nó lồm cồm bò dậy rồi quíu người lại níu áo tôi. Ngã xe đạp thì cũng là chuyện thường thôi, gì mà phải xoắn. Nhưng tôi chưa kịp quát nó thì tôi cũng quíu. Chiếc xe đâm vào một người, người ấy ngã đầu đập vào tảng đá bên đường. Người ấy bất tỉnh, máu rỉ ra từ chân tóc. Dù trời chập choạng chúng tôi vẫn nhìn thấy máu. Tôi tỉnh hẳn rượu khi nhận ra người đàn ông phương phi ấy. Trời ạ, là cha nuôi tôi.

Tác giả: Lệ Hằng
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Đỗ Dũng
Thời lượng: 34p14g

Truyện ngắn: Chuyến tàu đêm

Truyện ngắn: Chuyến tàu đêm

Tàu qua ga Yên Khê. Rặng núi phía xa in thành vệt đen thẫm trên nền trời mờ mờ sáng. Thùy nhớ hồi còn là sinh viên, cô từng đi tình nguyện ở đây, dành cả mùa hè dạy những đứa trẻ nghèo sống trong các túp lều rách nát dọc theo hai bên nhà ga học chữ. Cách nhà ga đoạn ngắn, có một đài tưởng niệm những người lính hi sinh trong trận bom trút xuống ga Yên Khê đánh trúng một toa trên chuyến tàu chở bộ đội vào Nam, trong đó có một cô gái còn rất trẻ không tìm thấy xác. Hồi ấy, khi đọc trên bia ghi danh liệt sĩ, Thùy đã thót mình. Cô gái viết đơn tình nguyện xin lên đường vào Nam chiến đấu, hi sinh cũng ở tuổi mười chín như cô, trùng tên và cũng là sinh viên y khoa. Sự trùng hợp ấy khiến suốt quãng thời gian thực tập, lúc nào cô cũng có cảm giác cô gái ấy luôn đi theo. Thậm chí, đôi lần trong giấc mơ, cô thấy thấp thoáng bóng cô gái ấy. Thùy nhớ, kết thúc đợt tình nguyện, nghe theo lời khuyên của bác chủ nhà, cô mang hương, hoa đến khấn và xin cô gái đừng đi theo mình nữa. Về trường, việc học tập cuốn đi nên chuyện đó khiến cô quên dần.

Tác giả: Trần Thị Tú Ngọc
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Ngô Xuân Khôi
Thời lượng: 32p35g

Truyện ngắn: Ngày cùng tháng tận

Truyện ngắn: Ngày cùng tháng tận

Nhưng một người khách vừa xuất hiện trước cửa. Khách trung niên, đáng bậc cha chú của Tễu chứ không ít. Khách không gấp gáp gì, không một lời nào, nhón đít ngồi ở băng ghế gỗ đợi. Cứ như thể cái băng ghế này là của khách. Và Tễu có nhiệm vụ lát nữa phải cắt cho khách, bất chấp giờ chót ngày cùng tháng tận.

Khách lột mũ len, lộ ra cái đầu râu tóc xồm xoàm. Nhìn qua biết gã này làm biếng với chính bản thân, trách gì giờ này mới chịu đi cắt tỉa. Tễu nhận ra gã khách ngay, khuôn mặt hai chục năm trước.

Tác giả: Hoàng Công Danh
Giọng đọc: Tiến Tú
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 23p02g

Truyện ngắn: Mắt thần

Truyện ngắn: Mắt thần

Tiếng hai vợ chồng cười rúc rích. Sau khi tắt màn hình, Hằng hả dạ. Anh thấy chưa, lắp camera trong nhà là sáng kiến của em đấy. Nhất cử nhất động của bố chúng ta đều nắm chắc. Hễ có biểu hiện gì chúng ta vèo sang, việc gì phải dềnh dang qua lại? Mà anh thấy đấy, các cụ hơi bị tình củm nhá. Tuấn cười. Biết rồi, không phải kể công. Nhưng nếu thế này mãi thì có xâm phạm quyền riêng tư của bố không nhỉ? Hằng tớn môi lên. Ôi dào, ngót tám chục tuổi rồi, còn gì nữa mà riêng với tư. Cụ kia thì cũng thế. Mà tìm được cái bà chăm chỉ gọn gàng này về hầu hạ bố cũng là công của em đấy nhé. Con giai cưng mà chả được nước nôi gì. Tuấn nghe vợ kể công thì sướng râm ran trong dạ.

Tác giả: Tống Ngọc Hân
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 34p52g

Truyện ngắn: Hoa vương cửa thiền

Truyện ngắn: Hoa vương cửa thiền

Mùa xuân, hoa đào nở hồng một góc sân chùa Nam Thiên. Giống đào núi cánh mỏng, trông mong manh như phiến lụa phấp phới. Mỗi khi có ngọn đông phong thổi ào qua, hoa rơi tan tác, như trận mưa hồng…
Năm đầu về chùa, sư Tuệ Mẫn nhân ngày xuân tạnh ráo, sai tiểu Chính mang ghế tre ra ngồi uống trà dưới gốc đào. Nhìn cánh hoa rung rung trong tiết gió xuân, sư hỏi chú tiểu: “Con có biết chuyện thiền sư Linh Vân không?”. Tiểu Chính áo nâu, mắt mở to đen tròn như hạt nhãn, khẽ lắc đầu. Sư mỉm cười: “Ngài Linh Vân ngồi tu thiền trên núi Vi Sơn, giữa cánh rừng hoa đào đang nở rộ. Nhìn cánh đào bay, ngài buông áo đứng dậy, từ đó mà ngộ ra chân đạo

Tác giả: An Thư
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 25p53g