Danh mục logo

Truyện ngắn Truyện ngắn

Truyện ngắn: Đường về

Truyện ngắn: Đường về

Cả sườn núi cũng phải nín thở, lặng ngắt khi chiếc xe bò chở hai mẹ con người thiếu phụ lăn qua khu vực có những chiếc rãnh xẻ dọc và sâu quanh vách đá.

Dĩ nhiên kéo xe là một chú bò đực ức rộng và có bốn vó như vó ngựa. Buổi chiều chị đã cho nó ăn một bó cỏ mật để dành từ mùa đông năm ngoái (khi ấy chưa có chuyện gì xảy ra). Nó nhai chậm rãi. Nếu không hiểu tính nết nó, sẽ có thể hiểu nhầm nó kiếm cớ nấn ná để chiều tối không phải đi qua cái vùng rãnh đáng sợ trên vách núi cao. Chị đã nhẫn nại ngồi chờ nó trên bãi cỏ, ngắm mặt trời từ từ trôi về hướng hoàng hôn. Phía sau, cậu con trai mười tuổi nhai ngấu nghiến cái bánh mì kẹp ruốc, tranh thủ lúc con Rộng đang nhai cỏ.

Tác giả: Võ Thị Xuân Hà
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 23p42g

Truyện ngắn: Báu vật

Truyện ngắn: Báu vật

Thủy lặng lẽ quỳ xuống trước ban Tam bảo. Cô lấy chày gõ nhẹ vào chiếc chuông đồng khiến âm thanh ngân vang lảnh lót như đánh thức các pho tượng trên cao tỉnh giấc để chứng kiến lời thỉnh cầu của một con chiên. Hôm nay không phải tuần rằm, không phải ngày lễ nên ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng này khá vắng lặng, tưởng như nghe được cả tiếng lá rơi. Lòng Thủy trống rỗng, không nghĩ ngợi, không lo toan, cảm giác lâng lâng y như lúc ngồi thiền tập tâm năng trong căn phòng ngủ bé như chuồng chim bồ câu, khi Quân - chồng cô đi công tác xa nhà.

Tác giả: Trần Thúy Lành
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 19p54g

Truyện ngắn: Cổ tích về mẹ

Truyện ngắn: Cổ tích về mẹ

Buổi sáng hôm ấy bố nó chợt nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn ở điện thoại di động. Anh mở ra và đọc được một dòng tin thật khó hiểu: Mẹ cũng nhớ con lắm. Ðúng thế con ạ. Chết, tức là mẹ đi rất xa. Nhưng rồi một ngày nào đó mẹ sẽ trở về với con. Nhất định là như thế con ạ. Ðọc dòng tin nhắn anh thấy thật khó hiểu. Anh kiểm tra lại số điện thoại di động của người vừa gửi tin. Giật mình! Ðó chính là số máy của người vợ xấu số của anh. Sao lại có chuyện lạ lùng đến vậy? Sau một tuần ngày vợ mất, anh đã đem trả lại cái "sim" này cho một trạm bưu chính viễn thông. Không phải anh vô tâm, vô cảm mà vì anh không đủ sức chịu đựng mỗi khi nhìn thấy bất cứ di vật nào của vợ. Anh hoang mang bấm máy xem lại tất cả phần "các tin đã gửi" trong máy điện thoại của mình, mong tìm ra một điều gì đó. Ðây rồi! Anh phát hiện thấy trong điện thoại một dòng tin gửi đi cách đây khoảng hơn một tiếng đồng hồ. Dòng tin viết sai khá nhiều lỗi chính tả và không hề có một dấu chấm, dấu phẩy: Con chào mẹ con nhớ mẹ lắm bác Hùng bảo mẹ chết tức là mẹ đi rất xa nhưng sao mẹ lâu về thế.

Tác giả: Hồ Thủy Giang
Giọng đọc: Tiến Tú
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Lý Việt Anh
Thời lượng: 18p19g

Truyện ngắn: Xứ người già

Truyện ngắn: Xứ người già

Xứ đang vào mùa mưa. Đất ẩm ẩm nhão nhoét. Nước lúc nào cũng chực chờ nối nhau mà xối xuống. Có khi nước trút ào ào như giận dữ. Những khi ấy nhìn mưa mà não ruột. Đàn bà biết làm gì ngoài nhìn nhau rồi nhìn mưa. Đàn ông thì gầy bàn nhậu. Trời, nhậu huyên thuyên cả tối mà mưa không dừng. Làm ăn được gì với mưa đâu. Đám thanh niên hầu hết đã rời xứ lên thành phố. Làm công nhân, đi chạy bàn, vài đứa đi học. Gì cũng được, miễn là đi. Có đứa khi đi, chỉ là để cho oách với người đời: Tao làm trên phố. Vậy thôi. Mỗi tháng, tiền có bao nhiêu hết bấy nhiêu. Lương không đủ sống lấy đâu gửi về nhà. Tiền ăn, tiền trọ, tiền trang trải đủ thứ... sống ở phố chưa bao giờ là dễ dàng như nhiều người nhìn những hào nhoáng lung linh mà nghĩ. Ruộng rẫy ở nhà dành lại cho ba mẹ, ông bà hết, nhà ai không còn sức làm thì cho thuê, có khi bỏ không. Mỗi người một lựa chọn, biết làm sao. Chỉ biết những người ở nhà thì buồn.

Truyện ngắn: Trăng muộn

Truyện ngắn: Trăng muộn

Nàng tỉnh lại vào một đêm muộn trăng, quờ tay tìm chồng chạm vào bốn bên phên vách xéo xộc, chật chội. Nàng hoảng hốt, bật khóc, đập cửa gọi chồng khi nhận ra mình bị nhốt trong một cái chuồng nhỏ dưới gầm sàn. Nhưng chẳng có tiếng đáp ngoài tiếng lũ gà chuồng bên nhao nhác vì bị nàng đánh thức và âm thanh rỉ rả não nề của lũ côn trùng đêm. Vài vệt trăng len qua khe vách loang loáng như ma trơi theo từng cử động hoảng hốt điên loạn của nàng. Rồi lũ gà cũng mặc tiếng khóc ấy, lặng dần chìm vào giấc ngủ.

Tác giả: Phạm Tú Anh
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Lý Việt Anh
Thời lượng: 20p21g

Truyện ngắn: Yêu lính

Truyện ngắn: Yêu lính

Cô không khóc. Mắt cô buồn sâu thẳm. Tùng hiểu, bấy lâu cô chờ đợi đã quá đủ. Tuổi đời đẹp nhất cô đã dành cho anh. Anh đã không mang lại cho cô những tháng ngày trọn vẹn trong tình yêu. Ðó là thiệt thòi mà cô phải chịu vì yêu anh. Phần anh, anh cũng không thể nào để cô chịu đựng thêm nữa. Nhưng nếu vì cô mà rời bỏ quân ngũ, rời bỏ đồng đội thì anh càng không thể. Cô là người sinh ra để sống trong bình yên, hạnh phúc. Ðời sinh cô ra để viết cho mọi người những trang văn hay, những vần thơ đẹp đưa con người đến với tình cảm thánh thiện. Anh đã giữ cô làm của riêng quá lâu rồi. Anh phải trả cô về với cuộc đời của cô. Tùng nghe tim mình nghẹn lại như ngừng đập.

Tác giả: Nguyễn Thị Diệp Mai
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 253p35g

Truyện ngắn: Trong ngõ cụt

Truyện ngắn: Trong ngõ cụt

- Lạ lắm chị Béo ơi. Chiếc giường đôi kê sát cửa sổ chỉ có mỗi cái gối, còn trên góc bàn làm việc, đến mấy chai rượu tây các loại. Trong nhà chẳng có gì ngoài sách. Sách xếp đặc các tầng trong ba giá gỗ.
Chị Béo vừa cười vừa hỏi:
- Cô Lài thấy anh ấy thế nào?
- Hãi. Mắt lạnh tanh, Trông như người rừng.
Chợt ai đó nói khẽ. “Hắn kìa.” Mọi ánh mắt ngước nhìn người đàn ông tầm thước, trong sắc phục màu chàm. Họ nhận thấy, khuôn mặt người này đậm chất đàn ông, trán cao, miệng rộng, nhân trung sâu, mái tóc muối tiêu búi như củ tỏi sau gáy. Chỉ vì râu quai nón không chịu cạo, nên trông hơi hoang dã, riêng đôi mắt anh ta sáng và buồn chứ không lạnh như Lài nhận xét.

Tác giả: Nguyễn Thị Ngọc Hà
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà văn Đỗ Bích Thúy
Minh họa: Họa sĩ Lý Việt Anh
Thời lượng: 30p22g

Truyện ngắn: Dì Mẩn

Truyện ngắn: Dì Mẩn

Nhà dì Mẩn lọt giữa xóm Vân. Ngõ vào nhà dì có hàng ô-rô cao chạm ngực, được cắt ngọn bằng chằn chặn. Một ngôi nhà gạch ba gian hai trái, xây từ hồi nảo hồi nao, mái ngói rêu mốc phủ dày như rải lá. Những hôm có mưa rào, tôi chụm tay hứng nước mái hiên để uống và uống luôn cả cái mùi rêu tanh tanh mốc mốc. Vườn nhà dì rộng, lá rụng vàng đầy gốc cây được quét vun thành từng đống. Còn trên những cây ăn quả lâu niên, lá xanh kín mít đến nỗi chẳng có sợi nắng nào xuyên qua được. Thích nhất là trong vườn có rất nhiều thứ cây ăn quả.

Tác giả: Nguyễn Trọng Văn
Giọng đọc: Tiến Tú
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Lý Việt Anh
Thời lượng: 18p10g

TRÊN CÁC NỀN TẢNG KHÁC