Truyện ngắn: Quê ngoại hai


Đang đúng vào mùa mưa bão, ngập lụt lớn của năm Nhâm Dần, nên tôi được thấy một cái làng thật kỳ lạ. Chúng tôi ngồi trên thuyền len lách qua từng cái gò đất nhỏ có những cái nhà mái rạ be bé, thấp tè trên đó, để tiến vào ngôi nhà có tường xây bằng gạch, mái ngói ở trên một cái đồi nho nhỏ của bác Phương.
Sau này, tôi nghe nói đây là khu nhà cao to nhất ở đó. Có lẽ nhà bác Phương giầu có nhất làng vì có bố đi làm ở Hà Nội từ thời Pháp. Ngôi làng bé xíu này cách xa hẳn với các xóm làng khác, như ốc đảo quanh năm nước ngập. Bốn mẹ con người Hà Nội chúng tôi đến đây sơ tán như một sự lạ. Người lớn và trẻ con lần lượt đến hỏi thăm và tặng quà: người túm lạc, người bọc khoai. Có lần thức dậy, cả nhà sững sờ vì có một miếng thịt lợn to chừng nửa ký treo ở cửa nhà. Hóa ra là do mẹ tra thuốc mỡ Textracilin cho một bà bị đau mắt lâu năm. Chỉ 2 lần mà mắt bà sáng trong trở lại. Bà già ân nghĩa đã cầu kỳ tìm cách trả ơn bằng món quà vô cùng quý hiếm lúc đó.
Tác giả: Nguyễn Thị Anh Thư
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Đỗ Dũng
Thời lượng: 28p30g