Giặc đến rồi giặc tan. Tan lâu rồi... Nhưng bến Hồng Nhan có người đàn bà và đứa con gái bị bỏ quên. Bị quên trong thế giới người mà đứa con gái lai Tây, tên Nguyệt, càng lớn càng lộng lẫy như ánh trăng diệu huyền. Ðói khát thế nhưng Nguyệt vẫn cao ráo, mỡ màng. Làn da trắng hơn nõn chuối. Ðôi môi đỏ he hé, cái mũi thanh cao, cặp mắt xanh lơ mơ màng, mái tóc vàng rực lại chảy dài như suối tơ tằm càng tôn thêm vẻ yêu kiều. Ðám con gái ghen tức, dè bỉu. Những thằng con trai mới lớn thì khát khao. Khát khao một lần được chạm vào suối tóc vàng rực, một lần được chạm vào làn da mướt mịn, một lần được... rồi chết cũng cam lòng.
Tác giả: Nguyễn Phú
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Tuyết Nhung
Thời lượng: 18p56g
Trời! Bố tôi lấy vợ cơ đấy. Ðiều mà bao lâu nay tôi chẳng bao giờ nghĩ đến. Bố tôi, người đàn ông đã bước sang tuổi ngoài 60, cái tuổi chẳng còn trẻ nữa. Vậy mà giờ ông lại muốn lấy vợ. Tôi biết bố hỏi tôi là để thông báo còn bố đã quyết định. Thì cũng đúng, đó là việc của bố. Chúng tôi là con, không được phép cản. Mà ông cũng không làm gì sai.
Mẹ tôi mất từ ngày sinh em Lam, bố một mình làm đủ thứ nghề, từ sửa xe, đạp xích-lô, chạy hàng ngoài chợ nuôi chị em tôi ăn học. Cuộc sống trước kia thiếu thốn, còn giờ, cả hai chị em tôi đã có công việc, thu nhập ổn định. Cuộc sống của ba bố con không sung túc nhưng cũng chẳng thiếu thứ gì. Với tôi, bố luôn là người đàn ông mà tôi kính trọng và yêu thương nhất. Vậy mà… Bố làm tôi hụt hẫng lẫn thất vọng. Tôi có cảm giác như bố không còn yêu thương chị em tôi nữa.
Người đàn bà ấy sẽ bước vào ngôi nhà của bố con tôi, sử dụng những đồ dùng trong nhà của chúng tôi, ăn cơm cùng. Và quan trọng hơn, bà ấy sẽ giành mọi sự quan tâm, yêu thương của bố cho chúng tôi trước kia. Cuộc sống của ba bố con tôi sẽ bị đảo lộn. Vì một người đàn bà xa lạ.
Tác giả: Dương Giao Linh
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 16p04g
Trằn trọc mãi không ngủ được, Hào Phươn đi ra khỏi lán, ngồi xuống bên cạnh đống lửa đang rừng rực cháy đỏ. Chợt anh nhìn thấy một vật gì đó đen sì ngồi thu lu cách lán mười mấy thước. Anh vội vàng chui vào lán. Nhúi Tản biết có chuyện gì đó không bình thường, nhưng sợ đánh thức người khác nên lầm thầm hỏi: "Có chuyện gì vậy?". Nhân Ðại nói lại chuyện vừa nhìn thấy với Nhúi Tản cũng bằng giọng lầm thầm. Hai người ra khỏi lán, vật đen sì vẫn ngồi im bất động. Những người đang ngủ trong lán cũng bật dậy đi ra ngoài. Tất cả mọi con mắt đều tập trung vào vật đen đang rất gần họ. Sau khi lẩm nhẩm mấy câu trong miệng, vật đen vẫn không biến mất. Nhúi Tản nín thở, tay cầm cái xẻng xúc một xẻng đầy than hồng tung lên trời. Ngọn lửa hồng bung lên lóe sáng cả một khoảng không gian tĩnh mịch. Tiếp đến là những đốn củi đang cháy lao ra bốn phía. Ðốn củi bay đến đâu, vệt sáng tỏa ra đến đó, trông giống như những cái pháo sáng được phóng đi trong đêm tối mịt mùng.
Tác giả: Nông Quốc Lập
Giọng đọc: Lâm Ngạn
Lời bình: Nhà văn Đỗ Bích Thúy
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 19p50g
Đêm hôm đó, tôi lại nghe tiếng khỉ gọi bạn tình khản giọng. Rạng sáng, nghe tiếng khỉ kêu rất thảm. Con Lục Lạc có chuyện gì chăng? Tôi nóng ruột, vùng dậy bơi thuyền ra đảo Khỉ.
Những điều tôi linh cảm đã xảy ra. Một cây gỗ khô táp vào sát đảo Khỉ. Bác Hàn và Hoan đã đứng bên lồng sắt. Tôi kinh ngạc quá. Đầu con Lục Lạc choe choét máu, hai bàn tay xước xát. Và con khỉ cái của thầy mo đang nhai lá đắp vào các vết thương cho con Lục Lạc. Lòng tôi rưng rưng, thương con Lục Lạc phá chuồng ra ngoài với bạn tình, thương con khỉ cái suông rừng, vượt đầm đi theo tiếng gọi của tình yêu.
Tác giả: Sương Nguyệt Minh
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Phạm Hà Hải
Thời lượng: 31p43g
Đúng 8 giờ sáng, Hiệp định Pa-ri có hiệu lực, các loại súng đì đùng đì đọp thêm mấy phát rồi im hẳn. Quynh và ba chiến sĩ ôm những lá cờ giải phóng được phát sẵn xông lên cắm dưới chân hàng rào kẽm gai. Phía bên kia hàng rào, những người lính “quốc gia” cũng chạy đến cắm những lá cờ ba sọc. Bỗng nhiên có một chiếc xe M113 từ phía “quốc gia” xông lên đâm thủng hàng rào, tiến sang lãnh địa của ta. Hạ sĩ Vinh đang tựa lưng vào thành hầm tranh thủ ngủ sau một đêm thức trắng, nghe tiếng xe gầm giật mình tỉnh dậy vội nâng khẩu B41 đã nạp đạn sẵn bắn một phát chỉ thiên cảnh cáo. Quynh vội giơ tay ngăn lại: “Đừng bắn nữa! Chúng ta có thể hy sinh chứ quyết không vi phạm hiệp định!”.
Chiếc M113 dừng lại. Lần lượt nhảy ra khỏi xe là năm người lính mặc đồ rằn ri, mặt mũi trông rất “hầm hố”. Người đi đầu đeo hàm thượng sĩ. Bốn người đi sau, kẻ trung sĩ, kẻ hạ sĩ. Họ bước thành hàng, tiến thẳng về phía công sự của tiểu đội hỏa lực bên ta. Quynh nói to: “Các ông đã vi phạm hiệp định, lấn sang đất của chúng tôi! Các ông muốn gì?”.
Tác giả: Lê Hoài Nam
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Lý Việt Anh
Thời lượng: 25p36g
Cái tập tục từ thời xa xưa của xứ mình, Tết nhứt hay nhà có cưới hỏi là phải treo đèn hoa giấy. Đèn xanh đỏ tím vàng, màu sắc vui mắt vậy để cầu một năm mới sung túc đủ đầy duyên may.
Hồi đó, bà làm đèn hoa giấy nổi tiếng nhất vùng. Đèn hoa giấy của bà đẹp, lại bền màu lắm. Xài năm ba mùa Tết mới phai lợt chút ít thôi. Giấy bà mua về, phết lên bề mặt màu một lớp dầu dừa, rồi đem phơi một con nắng đổ đồng. Giấy sẽ dai và lâu phai màu. Bà có đôi bàn tay khéo léo, uốn tre mảnh và cong theo từng tạo dáng của hoa, của lá. Rồi phải ngâm tre xuống nước sông, mượn cái phù sa mà ngâm đúng một con nước lớn ròng. Tre vì vậy mà có độ dẻo dai, thuận tay người uốn. Cứ thế, tiếng lành đồn xa. Mỗi bận chạp đi chừng quá nửa con trăng là bà lại đem đèn hoa giấy ra gốc sầu đâu đầu chợ làng mà bán.
Cũng tại cái gốc sầu đâu đó mà bà gặp ông.
Tác giả: Trúc Thiên
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Tuyết Nhung
Thời lượng: 20p27g
Tức quá! Hắn tức mẹ hắn quá! Lúc này, nếu mẹ hắn là bó lanh, hắn sẽ vác ngay sang nhà anh trai chị dâu hắn mà để. Hắn muốn gào lên rõ to mà lại sợ phí sức. Mẹ hắn điếc nặng. Ôi, cái bà điếc vừa làm gì thế này? Ôi cái túi ngô giống của tôi!
Hắn quỳ xuống máng ngô, xàm tay vào bốc nắm ngô xâm xấp vỡ. Đây là ngô giống à. Giống ngô mới tinh xã vừa đem về trợ giá cho đồng bào để tăng năng suất và chống chọi với sâu bệnh. Mẹ hắn ở nhà buồn tay, đem ra xay mất rồi.
Tác giả: Tống Ngọc Hân
Giọng đọc: Lâm Ngạn
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 28p11g
Đúng là tháng Tết, làm chơi ăn thật! Hăm tư Tết, anh chị chủ nhà vừa phát lệnh cho nghỉ Tết xong là Ngân chăm chăm ngay vào buôn bán, điện thoại cứ quẳng sang một bên, rau ăn lên giá, Ngân chỉ để lại cho anh chị chủ hai luống ăn Tết, còn lại đem bán, vậy mà cũng chỉ được hai hôm là hết nhẵn đám rau. Lại phải lọ mọ đi mua chợ đêm, từ sáng sớm đến tối mịt chỉ lo bó rau, nhặt rau, làm dưa. Tối đến lo làm giò thủ, tranh thủ đảo thêm ít mứt Tết. Anh chị chủ lại còn xắn tay phụ thêm Ngân nên không khí rôm rả, làm Ngân quên bẵng đi việc cần đặt vé Tết. Mà cũng chẳng sao! Ngân tặc lưỡi, vé Tết cùng lắm đắt lên gấp ba là cùng, trong khi đó ở lại thêm một ngày là thấy chạy chợ được lãi cả triệu bạc. Ngân khấp khởi trong lòng, số tiền dành dụm được không kịp đếm, cứ dồn lại dần dần.
Tác giả: Lê Thị Kim Sơn
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hòa
Minh họa: Họa sĩ Đặng Tiến
Thời lượng: 17p32g