Truyện ngắn
Mùa này điên điển chớm nở, rộ vàng bến sông. Vừa ở trường về là con Híp vội vàng quăng cặp sách xuống giường rồi lủi mất hút. Tại nó biết ngoại thích ăn điên điển nấu cá, má nó cũng vậy, nên khi nghe ngoại nói má sắp về, nó phải tranh thủ kiếm được thật nhiều điên điển, đủ để cho má ăn chật họng, nếu còn dư dả sẽ bỏ vô bịch để má mang về phố, cho dượng và mấy đứa em trên đó. Vì nghe đâu trên ấy, điên điển đầu mùa đã hiếm, lại còn bị các chủ nhà hàng săn đón ráo riết, nên chắc gì dượng và tụi nhỏ được ăn.
Tác giả: Song Ninh
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 19p16g
Anh buồn rầu thoáng nghĩ sao quãng thời gian dài tới gần một phần ba thế kỷ mà chỉ như một cái chớp mắt. Ngày mai, anh lại được gặp Châu. Vẫn là con đường từ huyện đến trường Bằng La đã quá quen thuộc với anh. Không hiểu lần trở lại này anh có còn được thấy Châu trong đôi mắt đỏ hoe bồn chồn đón đợi dưới gốc cây gạo già đầu bản như ngày nào mỗi lần anh đi họp huyện về. Phải rồi! Ngày ấy xa anh một ngày, Châu đã đứng ngồi không yên. Tuy hiểu rõ tình cảm của Châu nhưng anh luôn chỉ coi cô như người em gái...
Tác giả: Hàn Thủy Giang
Giọng đọc: Tiến Tú
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 23p08g
Ở bản La khi làm nhà sàn người ta luôn chọn một cây gỗ thật to, đục đẽo cho thật đẹp, đến ngày dựng nhà thì chôn phần chân ngập xuống đất để làm cột trụ...
Mẹ mất ngay trong cái ngày đẻ con Lén.
Phá thì quanh năm đau ốm chẳng làm được việc gì nặng. Lún mới lên mười nhưng phải chuyển vào buồng giữa, chỗ có cây cột lớn giữa ngôi nhà mà phá mẹ cất khi mới lấy nhau.
Phá bảo "Từ giờ mày là cột cái trong nhà, phải ở buồng đó. Cột cái nghiêng thì nhà đổ. Cột cái vững thì nhà yên".
Cái tát như hất cô giúp việc nảy lên, cả người cô rúm lại, xõa xượi theo đám tóc bết hai thái dương của cô. Cả quán ăn ngừng lại đôi chút rồi lại như quen thuộc với cách đối đãi người làm và tiếng chửi xoe xóe như tát nước của bà chủ quán phở, nên lại tiếp tục cúi đầu húp xoàm xoạp vào tô phở của mình, đầy dửng dưng vô cảm với bài ca váng lên trong buổi sáng đầu tuần này. Nhưng, lạ chưa, gã không thể dửng dưng như mọi người. Gã tiến lại, túm tay bà chủ khi định tiếp tục giáng thêm vài cái tát vào cô giúp việc đang bẹp dúm trong xó cửa mép quán. Gã xô dúi bà chủ sang bên, tiếng trầm trầm đều đều, không mang rõ âm sắc, giấu đi sự run rẩy của gã.
Tác giả: Lê Thị Kim Sơn
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Lý Việt Anh
Thời lượng: 27p18g
Chẳng hiểu ông Ba chuyển đến vùng này từ bao giờ, Út Mai chỉ biết từ lúc mình nhìn thấy mặt trời thì tiếng đờn buồn buồn của ông Ba đã ghim chặt vào lòng Út Mai như bữa cơm hằng ngày. Ông vẫn hay ôm đờn ca mấy bài ca tài tử, mà mới chỉ nghe qua đã biết ngay ông là người có nhiều tâm sự. Ông Ba hát hay, nhưng buồn, lúc nào cũng trầm bổng mà da diết, mỗi khi ông đờn lại thấy thắt ruột, thắt gan.
Tác giả: Phùng Hà
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 20p02g
Năm ấy được mùa nhãn. Chập tối gió ngưng lại. Mùi nhãn chín dậy lên phủ khắp làng. Thứ mùi thơm ngấm sâu vào họng ngọt như vừa ăn kẹo. Tôi chạy ùa về nhà đầu tóc dính bệt mồ hôi, quần áo xộc xệch vì cả bọn vừa xong một trận "bắn nhau chí chết" bằng súng dọc chuối. Bà tôi đứng chặn từ cửa, quát "Mày ở đâu ra thế? Nhà cô Tơ vừa sang mách chúng mày vặt trụi cả cây chuối nhà cô ấy. Liệu hồn đấy nghe con".
Tác giả: Nguyễn Trọng Văn
Giọng đọc: Tiến Tú
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Lý Việt Anh
Thời lượng: 33p36g
Chủ nhật, tôi thường theo mẹ gánh cỏ gianh, khoác níp củ mài từ rừng qua đèo Eo Bát về nhà. Hai bên đèo là đồi núi dựng đứng, con đường mòn chạy chính giữa. Đứng ở đỉnh đèo nhìn lên chỉ thấy trời xanh. Cửa rừng nhưng cũng là cửa gió. Quanh năm, gió rừng hun hút thổi. Bên cạnh lối đi có một cây sồi già. Thợ sơn tràng thường ngồi nghỉ dưới gốc sồi lấy sức vào rừng hoặc xuống núi. Bây giờ, cây sồi vẫn còn, vỏ mốc thếch. Cây sồi đã chứng kiến khoảnh khắc bồng bột, cuồng nhiệt của tôi và Sinh, chứng kiến mọi đổi thay nơi cửa rừng.
Tác giả: Sương Nguyệt Minh
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 19p45g
Một khoảng trước hưu không lâu, không biết từ đâu phát lên tin đồn lão đang “nuôi” một em bồ nho nhỏ, xinh xinh. Tin đồn nổ ra từ nhà lão trước. Phát súng mở màn bằng một cái chén bay, va vào tấm bằng khen gia đình văn hóa. Cả hai thứ sau nửa giây chạm nhau đều rơi bể nát. Xác chén phân li cùng mớ miểng kiếng li ti, rơi ngay trước chân lão. Định thần sau tiếng va chạm chói tai, rồi ngó mớ hình hài của sự vỡ nát dưới chân, lão nghĩ: Theo phong thủy thì mớ miểng này mang một điềm gở, mà đời lão sắp phải lao đao.
Tác giả: Lê Quang Trạng
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 18p11g